"Lạnh... Lạnh..."
"Tam đệ? Tam đệ?"
Không tốt, tam đệ không ngừng sốt cao, mà hai người các nàng hiện tại ở nơi núi hoang rừng thẫm thế này thì kiếm đâu ra đại phu mà chữa trị cho Nàng chứ.
Lại nói bên ngoài quan binh đang không ngừng lục xét tìm kiếm hai người các nàng, chỉ cần vừa bước ra ngoài thì dù muốn hay không cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Đông Phương Bạch lo lắng đi tới đi lui trong sơn động, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng??!!
"Phụ vương! Mẫu phi!"
"Đừng đi, không nên bỏ lại Mân Nhi, đừng bỏ Mẫn Nhi một mình.......!"
"Mẫu phi, ngài dẫn ta đi.........!"
Giọng nói mớ càng lúc càng lớn, Đông Phương Bạch hạ quyết tâm, nàng đưa lưng về phía Chu Hoài Mân bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình. Động tác của nàng rất chậm, từng món từng món đồ trên người rơi xuống đến khi chỉ còn sót lại quần lót thì trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.
Nàng thong thả mà xoay người, từng bước từng đi tới trước mặt Chu Hoài Mân, dần dần cúi người xuống, trái tim trong lồng ngực không ngừng loạn nhịp, leo lên giường đá, nàng vươn tay đem giai nhân đang lạnh run ôm vào lòng.
"Rầm! Rầm!" giữa bốn bề vắng vẻ của sơn động âm thanh của tim đập càng thể hiện rõ rệt, kẻ khác khó có thể bỏ qua.
Đông Phương Bạch không thích thân thiết cùng người ngoài, thứ nhất là bởi vì thân phận, thứ hai là nàng không thích mạch hơi thở của người khác. Ngay cả với Lệnh Hồ Sung , dù trong lòng nàng yêu hắn nhưng giữa hắn và nàng chỉ lấy quân tử chi giao bằng hữu chi lễ mà qua lại, không hề có chút ý nghĩ tiến xa hơn. Có thể nói việc cùng người khác nằm cùng một giường lại ôm nhau thân mật như thế này là lần đầu tiên đối với nàng.
Nghĩ đến thân thể mềm mại đang rúc sâu trong lòng mình, Đông Phương Bạch không khỏi đỏ mặt, ngực khẩn trương không ngớt.
Dường như gặp cơn ác mộng, Chu Hoài Mân vô thức hướng tới nơi ấm áp mà tựa, đầu còn không ngừng cọ tới cọ lui như cố gắng tìm kiếm một chỗ thoải mái để dựa vào.
"Oanh!"
Khuôn mặt Đông Phương Bạch đỏ bừng, tim đập cực kỳ nhanh. Thân thể mềm mại trong lòng nàng càng ngày càng nóng, hơi thở của Chu Hoài Mân phả ra trước ngực càng làm nàng thêm hoảng sợ, đến một chút cử động cũng không dám.
Kỳ quái, nàng cùng tam đệ đều là nữ tử, da thịt thân cận cũng không có gì, vì sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cho dù là bình thường bên cạnh Lệnh Hồ Sung, cũng bất quá là tự tại nói chuyện trời đất, tùy tính mà uống rượu luyện kiếm, nhưng chẳng bao giờ có cảm giác khẩn trương như lúc này.
Cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, Đông Phương Bạch nhanh chóng chạy ra ngoài động, để cho gió đêm làm cho toàn thân lạnh lẽo nàng mới trở về tiếp tục ôm lấy Chu Hoài Mân.
Cứ như vậy năm sáu lần, cơ thể Chu Hoài Mân mới ngừng phát sốt, Nàng cũng đình chỉ nói mớ, nặng nề mà ngủ.
Từ lúc hai người chạy trốn tới nay, vẫn luôn bận rộn liên tục, Đông Phương Bạch cũng mệt tới rồi cực điểm, khốn đốn không thể chịu nổi, đem quần áo đắp lên cho cả hai, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Chu Hoài Mân đi vào mộng đẹp.
Lần thứ hai mở mắt ra, trời đã sáng choang, khoảng không nhỏ trong sơn động bị ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo cái cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng sau cơn mưa.
Chu Hoài Mân cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, giật giật thân thể. Hả? Cái gì mềm vậy?
Đập vào mắt Nàng là một khuôn mặt anh khí bừng bừng, khi ngủ Đông Phương Bạch thiếu đi vẻ tàn bạo cùng ngang ngược như ban ngày, khuôn mặt nàng lúc này đây có thêm vài phần điềm đạm nho nhã cùng nhu hòa.
Chu Hoài Mân cảm giác có chút ngọt ngào vui sướng trong lòng, ngơ ngác mà nhìn Đông Phương Bạch, trong mắt có thể dễ dàng nhìn ra sự cảm động, vui sướng, lưu luyến và phức tạp.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, lần thứ hai ôm lấy Đông Phương Bạch, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, hạnh phúc mà nhắm lại hai mắt.
Trước khi Chu Hoài Mân mở mắt ra thì Đông Phương Bạch đã tỉnh, không biết nên làm sao đối mặt với tình huống hiện tại, nàng không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ.
Phản ứng của Chu Hoài Mân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nếu là một nữ tử bình thường khi vừa tỉnh dậy phát hiện bản thân nằm ở trong lòng một nam tử thì nhất định sẽ hét to vô lễ, sau đó hung hăng mà đánh ra hai cái tát không phải sao? Vì sao tam đệ, à không, là tam muội, tam muội có thể bình thản mà chui vào trong lòng của nàng lần nữa chứ?
Đang suy nghĩ có nên đem thân phận nữ tử của bản thân nói cho Chu Hoài Mân rõ hay không thì nàng bỗng nghĩ ngược lại, hiện nay hai người các nàng đang trong tình huống đặc thù, nếu là tùy tiện nói ra, lỡ tam muội nghi ngờ chuyện gì thì không tốt chút nào, chờ tam muội trị thương hoàn hảo đi rồi nói cũng không muộn. Hơn nữa, tam muội lừa nàng lâu như vậy, nàng cũng nên đòi lại món nợ nhỏ này chứ.
Cẩn thận mà rút cánh tay có chút tê dại, Đông Phương Bạch nhẹ nhàng dời đi khuôn mặt trước ngực nàng, chậm rãi bước xuống giường đá, lo lắng mặc lại quần áo.
Đông Phương Bạch suy nghĩ , trong sơn động điều kiện quá kém chẳng có thứ gì có thể dùng được. Tam muội bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đi xa, các nàng không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này ngây ngốc một đoạn thời gian. Nếu đã như thế, nàng chỉ có thể ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày để sử dụng, hai người các nàng không thể cứ như người rừng như hiện tại được!!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!