Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, những ngày cuối cùng của tháng sáu cũng khép lại, Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung cùng nhau bàn bạc nghĩ kế sách cứu người, các Nàng đang đợi thời cơ thích hợp sẽ đột nhập vào hoàng cung.
Ngày hôm đó, vừa qua khỏi giữa trưa một chút, Vương Tuẫn đem theo vẻ mặt mệt mỏi trở về tiểu viện, vừa mới vào cửa hắn đã thấy Đông Phương Bạch đang thản nhiên tự đắc ngồi dưới tàng cây hòe uống trà.
Hắn ôm tay thi lễ một chút liền hướng về căn phòng phía nam mà đi. Đông Phương Bạch có chút nghi ngờ, Vương Tuẫn là thuộc hạ của tam đệ, vì nàng cứu tam đệ nên hắn đối với nàng luôn kính trọng hết mực, vậy mà hôm nay lại lãnh đạm sơ sót như vậy?? Chẳng lẽ phụ thân của tam đệ đã gặp chuyện không may??? Nếu thật sự là như vậy thì tam đệ...??!!!
Chu Hoài Mân hiếu kỳ, mấy ngày hôm nay không biết Vương Tuẫn làm sao nữa, cứ như đang trốn tránh Nàng vậy, sáng sớm thì đã đi ra ngoài cho tới tối mịch mới về, đến chút bóng dáng cũng không thấy đâu.
Mà Đông Phương Bạch cũng thật đáng nghi ngờ, bình thường ban ngày Đông Phương Bạch đều ở trong phòng luyện công, buổi tối mới đi Tư Quá nhai gặp Lệnh Hồ Xung cho đến nửa đêm mới về, vậy mà mấy bữa nay hầu như nàng ta chỉ ở trong tiểu viên, cùng Nàng nói chuyện hoặc im lặng nhìn Nàng, chẳng lẽ bị nàng ta nhìn ra thân phận??!!
Không có đâu, dựa theo tính tình của Đông Phương Bạch nếu biết Nàng lợi dụng nàng ta thì đã sớm đánh Nàng một chưởng rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy.
"Tam đệ, ta mang rượu đến cho đệ!!!" Đông Phương Bạch mặc một bộ quần áo màu lam, tay phải cầm một bình rượu, tay trái lại cầm một hộp thức ăn, động tác nhẹ nhàng khoan thai đi tới.
Chu Hoài Mân bước lên nhận lấy hộp thức ăn và rượu, cười nói:
"Đại ca không đi gặp nhị ca à?"
"Lệnh Hồ Xung kêu ta làm bạn cùng đệ nhiều một chút" Đông Phương Bạch nhẹ nhàng mà nói, mặt không chút thay đổi.
"Gia đình đệ gặp chuyện không may, hắn rất lo lắng cho đệ."
Mặc dù Đông Phương Bạch nói năng tự nhiên, không chút kẽ hở nhưng Chu Hoài Mân vẫn nhạy cảm phát hiện ánh mắt Đông Phương Bạch dường như không nhìn thẳng vào Nàng. Nàng cũng không nói ra làm gì, sau khi đã bày biện mọi thứ xong xuôi, thức ăn và rượu được xếp ngay ngắn trên bàn, Nàng thản nhiên nói:
"Cám ơn đại ca quan tâm."
Đông Phương Bạch nói:
"Chuyện đời khó mà được như ý muốn, chúng ta cũng không cách nào mà đoán trước được mọi chuyện. Lúc trước ta từng là công tử con nhà giàu có, gặp phải lúc nạn đói hoành hành, của cải trong nhà bị người khác cướp sạch không còn gì cả. Cha mẹ để bảo toàn mạng sống nhẫn tâm bỏ rơi ta và em gái. Để có thể sống sót qua ngày, ta nuốt khổ, ăn cả rể cây. Trước đây sinh hoạt vô cùng cơ cực, căm hận cha mẹ, oán hận nạn dân, thế nhưng có một ngày ta bỏ qua mọi chuyện thì mới phát hiện, kỳ thực cũng không có gì, không có họ ta vẫn sống bình thường. Cho nên tam đệ à, cho dù xảy ra chuyện gì, đệ cũng hãy kiên cường, dũng cảm mà đối mặt với nó. Phải có dũng khí chiến thắng khó khăn, chứ không thể nào bị nó đánh gục."
"Đệ biết!" Chu Hoài Mân tự nhận bản thân Nàng không phải một kẻ mềm yếu:
"Những lời nói của đại ca nói, tiểu đệ khắc sâu tận đáy lòng."
Đông Phương Bạch là người sống theo kiểu nội tâm, rất ít biểu lộ cảm xúc của bản thân, nhiều lúc nàng ta đối với Chu Hoài Mân vẫn mang theo cảm giác phòng bị. Nhưng lúc này đây, nàng ta không chút e dè nói ra mọi điều trong lòng mình:
" Từ trước tới nay ta vẫn luôn một thân một mình, dựa vào bản thân mình mà đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng tam đệ à, đệ không giống ta, đệ còn có chúng ta bên cạnh. Ta không nói là ta giúp được gì nhưng chỉ cần đệ gặp khó khăn, cho dù chuyện đó có to lớn đến mức nào, tình hình dù có xấu đến thế nào, đại ca ta nhất định sẽ toàn lực giúp đệ."
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta biểu lộ ý nghĩ của bản thân, Chu Hoài Mân có chút run sợ nhưng nói cho cùng những gì mà Đông Phương Bạch nói cũng khiến cho trong lòng Nàng nhom nhém một tia ấm áp, nếu nói không cảm động thì chẳng khác nào Nàng đang tự gạt chính mình.
Chu Hoài Mân vẫn xem quan hệ giữa ba người các Nàng là lợi dụng và bị lợi dụng, mỗi một bước đi, mỗi một lời nói Nàng đều tính toán chuẩn xác không để chút sai lầm nào xảy ra. Và rất may, Nàng có được sự tín nhiệm của cả Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch.... Nhưng giờ phút này đây, những lời nói thẳng thắn chân thành của Đông Phương Bạch làm cho Nàng có chút hối hận và áy náy.
Vừa mở miệng, dường như muốn nói ra điều gì nhưng lại suy nghĩ một chút, Chu Hoài Mân lặng lẽ thở dài bỏ đi cái suy nghĩ nói hết mọi chuyện cho Đông Phương Bạch nghe. Mọi chuyện đã đi tới nước này, thôi thì chỉ còn cách kiên trì tới cuối cùng, tới đâu hay tới đó.
Không phải Chu Hoài Mân không nghĩ tới kết cục của Nàng khi mà Đông Phương Bạch biết rõ mọi chuyện nhưng chỉ cần nghĩ tới lúc này đây phụ vương đang bị giam cầm trong đại lao, chịu người hành hạ, chịu người nhục mạ thì chút mềm yếu trong lòng lại biến mất, thâm tâm chỉ có thể mạnh mẽ lên.
Phụ vương đến cùng cũng là phụ vương của Nàng, không ai có thể thay thế địa vị của Người trong lòng Chu Hoài Mân. Nàng chỉ mong đến lúc mọi chuyện ngã ngửa, Đông Phương Bạch có thể nương tay một chút, tha mạng cho phụ vương của Nàng.
Nàng đã an bài mọi chuyện xong xuôi, trong ngân trang lớn nhất ở Đài Loan Nàng có bỏ vào đó năm vạn lượng vàng để phụ vương dưỡng lão. Chỉ cần phụ vương Nàng thành thật mà sống, không nghĩ tới cái mộng đế vương chết tiệt gì đó thì số tiền đó đủ để Người sống yên ổn nhàn nhã nửa đời sau này.
Người tuần đêm đi lại trong phố gõ gõ ba cái, cửa ngoài của tiểu viện bị đẩy ra, cánh cửa làm bằng gỗ đã mục nát lâu ngày phát ra cái âm thanh xèo xèo, giữa đêm khuya tĩnh lặng âm thanh đó càng thêm kinh hồn. Vương Tuẫn từ ngoài bước vào, nửa khuôn mặt hắn ẩn sau cánh của chỉ chừa một nửa khuôn mặt uể oải. Thấy bên trong không có ai, hắn thở dài một hơi nhẹ nhàng đi về phía căn phòng của mình. Vừa mới đóng cửa phòng, một tia sáng đột nhiên xuất hiện.
Vương Tuẫn cả kinh, vô thức nắm chặt thanh kiếm bên hông.
"Vương thị vệ thật là nhạy cảm nha!!!"
Trong thâm tâm thầm kêu không ổn, Vương Tuẫn nhăn mặt nhìn về phía người đang ngồi ngay ngắn trên ghế đợi hắn:
"Tham kiến chủ tử!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!