Chương 6: ☆, Gặp Lại Đông Phương

Chu Hoài Mân và Vương Tuẫn không dám dừng lại nghỉ chân dù chỉ một chốc, cả hai một hướng về phía Bắc, đi Thiểm Tây. Hành động lần này Chu Hoài Mân tổn thất thảm trọng, Kiếp Sinh lâu và thị vệ tùy thân hầu như chết hết hai phần ba, ven đường Nàng không thể nào liên hệ được bất kỳ thuộc hạ nào. Hai người các Nàng chỉ có ở một thôn trang nhỏ trong núi dưỡng thương vài ngày.

Lúc này triều đình vừa phát lệnh truy nã, khắp nơi đều có quan binh tuần tra canh gác. Chu Hoài Mân quyết định đi Hoa Sơn tìm Lệnh Hồ Xung, ở chỗ hắn dưỡng thương cho tốt trước rồi mới quyết định bước tiếp theo.

Hai người cứ đi một chút lại phải lẩn trốn, một tháng sau mới đến được Hoa Âm. Chu Hoài Mân không dám ở trong khách sạn bình dân nên cả hai chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi nơi hoang vu dã ngoại. Tìm một gốc cây hay một bờ đá bằng phẳng mà ngã lưng qua đêm.

Gà vừa gáy tiếng đầu tiên, Chu Hoài Mân đã tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt mọi thứ xong xuôi. Vương Tuẫn đưa chút lương khô cho Nàng, hai người ăn chút gì đó lót dạ để còn sức mà tiếp tục lên đường.

Ra khỏi Hoa Âm, hai người cứ vừa đi vừa hỏi cho đến khi tới dưới chân núi Hoa Sơn mới ngừng lại. Bởi vì vết thương còn chưa lành hẳn, lại đi hơn mười dặm đường Chu Hoài Mân cảm thấy cẳng chân đau buốt. Nàng ngồi xuống một tảng đá ven đường, đưa tay xoa xoa cổ chân đã tê rần tím tái, ngẩng đầu nhìn núi Hoa Sơn hiểm trở, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc còn ở hiện đại, Nàng có tới Hoa Sơn một lần, lần đó là đi theo đoàn du lịch sinh thái, có xe đưa rước tận nơi, ngoài ra còn có người dẫn đường, lúc đó Nàng ngoài trừ cảm thấy có chút mệt ra thì không còn gì cả. Nhưng.... Hiện tại.. Chu Hoài Mân cắn môi, bây giờ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.!!!

Chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần không phải thứ tốt lành gì, hắn chỉ được cái vỏ ngoài ngụy quân tử mà thôi, lòng dạ cũng hẹp hòi không kém gì Tả Lãnh Thiền. Chu Hoài Mân suy tư một lúc, Nàng không thể tùy tiện lên núi, nếu như để Nhạc Bất Quần biết thân phận của Nàng, bị bắt xuống núi là chuyện nhỏ, nếu bị hắn hạ độc thủ ra tay bắt lấy giao nộp cho triều đình thì chẳng biết sao.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, Chu Hoài Mân quyết định trước tiên tìm một chỗ dàn xếp mọi chuyện trước đã rồi mới tính tiếp, Nàng ra lệnh cho Vương Tuẫn tìm hiểu chút thông tin gần đây.

"Vương Tuẫn, chúng ta tìm một chỗ trú thân trước đã. Núi Hoa Sơn cao chót vót thẳng tới tận mây, đường đi lại hiểm trở, với tình hình của ta hiện tại căn bản là không thể lên núi. Huống hồ chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần là một ngụy quân tử, chắc chắn sẽ không giúp đỡ chúng ta, ngươi thay ta lén lén ở trong trấn hỏi thăm tin tức của Lệnh Hồ Xung."

"Dạ, chủ tử!!!"

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, vết thương ở cẳng chân của Chu Hoài Mân bắt đầu tái phát. Nàng và Vương Tuẫn sau khi trốn thoát khỏi Bắc Kinh, một đường cứ không ngừng chạy trốn, căn bản không có thời gian dừng lại chữa trị, nếu như không phải trong người các Nàng có đem theo thuốc trị thương thì chắc bây giờ vết thương đã sinh mủ rồi. Tới Viêm Hạ, nhiệt độ lên rất cao, mong rằng vết thương không bị nhiễm trùng không thì càng khổ.

Nhặt một nhánh cây ven đường, dưới sự giúp đỡ của Vương Tuẫn, Chu Hoài Mân khập khiễn bước đi.

"U, vị tiểu huynh đệ này da thịt thật mịn màng, làm con trai thật là tiếc."

Một lão già xấu xí đứng che trước mặt Chu Hoài Mân, hắn nhìn chằm chằm Nàng, môi nở một nụ cười dâm đãng, ánh mắt như rắn độc nhìn con mồi, vươn lưỡi liếm tới liếm lui trên môi, vẻ mặt đê tiện làm cho người khác nhìn thấy càng thêm ác tâm.

Nhưng lo lắng cho tình thế hiện tại nên Chu Hoài Mân chỉ có thể nhẫn nhịn, yên lặng đi tránh lão già kia. Mà lão già dường như không muốn bỏ qua Nàng, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Chu Hoài Mân:

"Chu cha, thật là mềm, nhưng bộ quần áo thì thật chướng mắt, không bằng cởi ra đi."

"Cút!!" Vương Tuẫn tức giận, đẩy mạnh lão già kia ra.

" Con mẹ nó, lão tử đã nể mặt lắm rồi mà còn không chịu nghe lời. Lão tử ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi đó biết không!!" Lão già tức giận lo lớn.

Chu Hoài Mân không muốn lằng nhằng lớn chuyện, kéo kéo ống tay áo của Vương Tuẫn, ý bảo hắn không nên gây chuyện thêm nữa. Vương Tuẫn cũng hiểu tình hình hiện tại của bọn hắn không nên sinh sự khiến quan binh chú ý, hắn không thể làm gì hơn là nhịn nhục nuốt giận, đỡ Chu Hoài Mân xoay người rời đi.

Đáng tiếc hai người càng nhẫn nhịn người khác càng cho rằng hai người mềm yếu càng muốn ức hiếp hai người. Lão già cười gian, phóng ra một cái phi tiêu hình hoa mai vào sau lưng Vương Tuẫn, Vương Tuẫn phát hiện nghiêng người tránh đi nhưng cũng bị nó bắn trúng vai trái.

"Vương Tuẫn!"

Chu Hoài Mân tức giận, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp, đây là ép người quá đáng, sao có thể nhẫn nhục được chứ, Nàng vươn cánh tay, bắn ra một cái phi tiêu.

Lão già coi như cũng có chút võ công trong người, hắn dễ dàng né tránh ám khí của Nàng:

"Tiểu mỹ nhân, chút tài mọn này sao có thể làm khó đươc bổn đại gia, ngươi hãy ngoan ngoan mà hầu hạ ta đi, ha ha!!"

Vương Tuẫn tức giận rút ra trường kiếm, muốn đánh thẳng về phía lão già dâm đãng kia, nhưng vừa dùng lực, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, nhanh chóng ngả xuống, toàn thân không có chút khí lực nào.

"Vương Tuẫn!"

Chu Hoài Mân kinh hãi, nhanh tay ôm lấy hắn, "Ngươi sao vậy?"

"Ha ha!! Chắc tiểu mỹ nhân còn không biết là phi tiêu có độc, càng vận khí, chất độc lan ra càng nhanh." Lão già đắc ý.

"Tốt tốt" Chu Hoài Mân nói vài tiếng:

"Đã tới cái tuổi gần đất xa trời sắp xuống mồ tới nơi mà còn dâm đãng thối tha như vậy thì chắc là loại người không có cha sinh không có mẹ dạy ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!