Chương 4: ☆, Kết Làm Huynh Đệ

Lệnh Hồ Xung và Chúc Thừa Minh ở trong một quán rượu uống say bí tỉ. Sau đó Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Linh San và Lương Phát đến đón về, để một mình Chúc Thừa Minh nằm dài trên bàn ngủ đến không biết trời đất.

Đến lúc đám người Lệnh Hồ Xung đi được một lúc thì người vốn nằm ngủ say như chết trên bàn bỗng bật dậy, Chúc Thừa Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt không hề có chút mê mang của kẻ say rượu. Sao Nàng lại có thể say được chứ, cuộc gặp gỡ hôm nay vốn là một hồi tính toán Lệnh Hồ Xung mà, Nàng làm sao dám để chính mình say mà hư chuyện lớn.

Rượu của Nàng và Lệnh Hồ Xung uống đều là rượu ngon được cất chứa lâu năm vậy mà Lệnh Hồ Xung đã gục còn Nàng vẫn tỉnh táo. Nếu thấy cảnh này biết đâu Lệnh Hồ Xung không khỏi giơ tay khâm phục Nàng cũng nên, nhưng cũng không phải Nàng có tửu lượng tốt gì, chỉ là khi còn bé từng xin Giang Nam kiếm khách dạy mình cách giải rượu thật khéo nên cho dù uống xuống mười bình thì đối với Chúc Thừa Minh – Nàng chỉ như uống nước sôi mà thôi.

Mà Lệnh Hồ Xung thì chẳng may mắn được như vậy, đây là loại rượu nổi tiếng nhất Lạc Dương, được coi là cực phẩm trong cực phẩm, hắn uống nhiều như vậy không ngủ cả ngày mới là lạ.

Ai da, tuy nói là uống rượu như uống nước sôi, thế nhưng uống nhiều như thế thì bụng nào mà chứa nổi chứ, WC!!!

Từ lúc quen biết Lệnh Hồ Xung đã ba ngày trôi qua, Chu Hoài Mân cũng âm thầm tìm hiểu tin tức về hắn, vậy nên mọi chuyện có liên quan tới Lệnh Hồ Xung Nàng biết rõ tận tường.

Ngày thứ tư, Lệnh Hồ Xung chạy tới Hành Sơn tham gia sự kiện chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong, vì bận việc sư môn nên hắn không thể làm gì khác hơn là lưu luyến cùng Chu Hoài Mân nói lời từ biệt.

Chu Hoài Mân đương nhiên biết chuyện cũng không có ý giữ lại, Nàng sảng khoái mà ngâm : "Hải nội tồn tri kỉ, thiên nhai nhược tỉ lân.1".

Này một câu làm cho không khí bịn rịn buồn rầu lúc ly biệt bỗng dưng mất tăm, một câu của Nàng cũng làm cho Lệnh Hồ Xung càng thêm khâm phục, càng thêm nhớ kỷ người tri kỷ giỏi giang đa tài mà hắn may mắn kết bạn.

Chu Hoài Mân không phải không muốn giữ Lệnh Hồ Xung lại, nhưng Nàng hiểu rõ bây giờ không phải lúc, muốn giữ cũng giữ không được.

Lệnh Hồ Xung tuy hào hiệp nhưng không phải kẻ ngu si, nếu như với một người chỉ mới quen biết hai ba ngày đã ra lời nhờ cậy ngươi, liệu ngươi có nghi ngờ người đó tiếp cận ngươi vì mục đích khác không chứ!!! Mọi chuyện cứ theo tự nhiên, từ từ từng bước một, không thể hấp tấp mà lỡ mọi chuyện được.

Lệnh Hồ Xung vừa đi, Chu Hoài Mân liền trả phòng. Trước kia, để có thể dễ dàng quen biết kết bạn với Lệnh Hồ Xung Nàng mới cố ý thuê phòng ở Duyệt Lai khách sạn để tiện bề tới lui giữa hai người. Nếu không phải muốn lấy lòng hắn Nàng mới không thèm thuê phòng, tự dưng mất thêm vài lượng bạc, tiền của Nàng không phải trên trời rơi xuống mà xài đâu!!!

Chu Hoài Mân vừa bước ra khỏi cửa khách sạn bình dân thì mặt sau có một vị công tử khuôn mặt tuấn mỹ mặc một bộ áo dài nguyệt sắc bước vào. Vị công tử kia tiến về phía quầy hỏi chuyện với ông chủ khách sạn:

"Xin hỏi có một vị công tử mặc quần áo màu xanh, tuổi tác còn trẻ ở trọ nơi này không?"

Ông chủ khách sạn nhìn nhìn vị công tử vừa bước vào, biết chắc hắn chẳng phải ở trọ hay gì cả, sắc mặt có chút không vui, hờ hững đáp:

"Bọn họ đi rồi!!!"

"Đi?? Đi đâu?"

Vị công tử có khuôn mặt tuấn mỹ liếc hắn một cái, ánh mắt lóe sáng có chút đáng sợ, tên chủ sợ tới mức chân tay mềm nhũn, lập tức thu hồi thái độ khinh khi người khác của mình, run rẩy nói:

"Đi.. Hành.. Hành Sơn."

Vị công tử tuấn mỹ không nói câu nào, xoay người bước đi.

Bọn người Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San, Lương Phát cưỡi ngựa tốt, một đường chạy nhanh tới Hành Sơn. Đi được nửa đường, bọn họ chia nhau ra, Nhạc Linh San Lương Phát đi trước tìm hiểu tình hình, Lệnh Hồ Xung thì một mình đi tới Hành Sơn dàn xếp công việc.

Trên đường đi qua một mảnh ruộng hoang vu, gió thổi sóng lúa, hai bên đường từng bụi bồ công anh mềm rũ vươn mình đón ánh trăng khuya, bầu trời bay bay những đóa hoa tuyết, như tiên nữ chốn thiên cung đang thả những cánh hoa trời xuống hạ giới.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung càng thêm vui vẻ, hắn nằm ngửa trên bờ ruộng, vươn tay lấy bầu rượu nơi thắt lưng, thở dài một hơi:

"Haizz, thiếu Chúc huynh đệ, thật là có chút vô vị."

"Ai???"

Một bóng trắng chậm rãi đi tới, Lệnh Hồ Xung sửng sốt, hắn vốn nghĩ rằng trên đời này không có một người thanh niên nào có thể tuấn mỹ bằng Chúc huynh đệ, thế nhưng hôm nay hắn nhận ra hắn sai rồi, không phải gặp được một người như vậy hay sao.

"Các hạ là?"

Vị công tử mặc đồ trắng nhẹ nhàng nhíu mày, một lúc thì lại chậm rãi giãn ra, ôn nhuận cười:

"Thật không nghĩ nơi này đã có người tới trước, tại hạ trên đường đi ngang qua nơi đây cảm thấy trăng sáng thật đẹp, cảnh sắc xung quanh như tranh, chỉ nghĩ dừng chân uống một chén rượu nhạt cho ấm lòng kẻ xa quê."

Ánh mắt Lệnh Hồ Xung sáng lên, đang lo không có người cùng uống tự dưng lại tới một kẻ tri âm, như vậy thì sao không thuận nước dong thuyền mời người bạn mới một ly rượu ấm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!