Chương 3: ☆, Lạc Dương Hành Trình

Lạc Dương vốn là kinh đô cũ của lục triều1, vào thời kỳ phồn hoa hưng thịnh nhất thì chẳng nơi nào có thể so sánh được với nó về độ sung túc huy hoàng. Chu Hoài Mân lấy ra năm vạn lượng hoàng kim, Nàng phân chia bỏ vào các ngân trang2 ở Lạc Dương, Tô Châu, Hàng Châu, Kiến Khang và Tế Nam.

Mấy ngày nay, Chu Hoài Mân phái người ở chung quanh thăm dò tình hình và tìm kiếm tin tức về Ninh vương. Theo thông tin tra được, Nàng biết phụ vương sau khi bị Vương Thủ Nhân bắt, được đưa vào kinh dâng cho hoàng đế, để cho hắn làm trò tiêu khiển.

Chu Hoài Mân phái mười cao thủ mạnh nhất trong tay vào nhà lao cướp người, nhưng tất cả đều một đi không trở lại, kết quả là vô duyên vô cớ làm cho Kiếp sinh lâu tổn thất mười người giỏi nhất.

Hôm nay Chu Hoài Mân mặc một bộ nam trang, Nàng cứ ở đầu đường Lạc Dương quanh đi quẩn lại chẳng biết đi về hướng nào. Hoàng hôn buông xuống, thành Lạc Dương càng thêm phồn hoa. Lạc Dương về đêm tấp nập và náo nhiệt hơn cả ban ngày. Đèn hoa giăng lên khắp nơi, nam thanh nữ tú dập dìu như người đi hội. Mà nhộn nhịp nhất phải kể đến Túy Hoa Uyển – thanh lâu lớn nhất thành Lạc Dương, khắp nơi đàn ca hát xướng mừng cảnh thái bình hưng thịnh.

Chu Hoài Mân buồn bã không vui, từ lúc phụ vương bị bắt tới nay đã hơn một tháng, vậy mà Nàng vẫn chưa có biện pháp nào cứu người, hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.

Ngẩng đầu nhìn đèn hoa rực rỡ, tơ lụa lượn lờ, tiếng vui cười tức giận, tiếng người rao bán cứ từ khắp mọi nơi truyền tới càng khiến con người ta thêm mệt mỏi.

Thanh lâu? Chu Hoài Mân gấp lại cây quạt trong tay, Nàng yên lặng đứng trước Túy Hoa Uyển mà nhìn kỹ. Từ xưa tới nay, thanh lâu vốn là chốn để đàn ông lui tới mua vui, không ít con gái nhà lành bị nó hại, mà cũng từ đây xuất hiện không ít tài nữ danh hoa.

Thử hỏi xem Trần Viên Viên có phải tài nữ không?!! Tuy là gái thanh lâu nhưng cũng khiến Bình Tây vương Ngô Tam Quế vì nàng mà mở cửa đón quân Thanh vào nước, làm kẻ hán gian. Khen thay một câu "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" lưu truyền tới muôn đời sau.

Thanh lâu vốn chốn ngư long hỗn tạp, người ra kẻ vào tấp nập không ít. Dù sao hiện tại Nàng cũng không có chuyện gì gấp, không bằng vào xem một chút biết đâu có thu hoạch bất ngờ thì sao.....

Trong không khí đầy những âm thanh cười đùa cợt nhã, lại không thiếu những tiếng tức giận la lối, nó hỗn tạp mà ồn áo khiến Chu Hoài Mân bất giác nhíu mày, Nàng thật sự chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chốn này. Nhưng rốt cuộc suy nghĩ kỹ càng lại một chút, một chút chuyện nhỏ nhặt này mà Nàng đã không chịu được thì nói chi đến việc cứu phụ vương kia chứ, nói chi đến làm nên việc lớn đây....

Chọn một bàn nằm ở góc khuất Nàng nhàn nhã ngồi xuống, chốc lát không biết từ đâu xuất hiện hai nữ tử sà xuống bên cạnh Nàng. Chu Hoài Mân nói chút lời lẽ ba hoa đuổi các nàng ta đi, Nàng chỉ cần một ấm trà xanh cùng hai món điểm tâm mà thôi.

Haizzz, một bác gái tuổi độ trung niên phấn son lòe loẹt đến bên cạnh Chu Hoài Mân, bác gái này muốn Nàng đưa mười hai bạc. Bộ sợ người ta ăn không trả tiền à, bộ không kêu cô nương là không có tiền đi thanh lâu sao. Chu Hoài Mân Nàng chưa bao giờ thiếu tiền nha, bản quận chúa là ông chủ lớn đó.

Đúng là biết kiếm tiền, Túy Hoa Uyển này dù chỉ là đứng trên mặt đất cũng tốn hết ba lượng bạc. Bác gái này giỏi thật, đúng là có phong thái tú bà, nhận tiền không nhận người. Chu Hoài Mân mỉm cười bất đắc dĩ.

Chu Hoài Mân không có tâm tình để ý tới bác gái son phấn lòe loẹt đó, tâm trí Nàng cứ vẩn vơ chìm đắng trong suy nghĩ làm cách nào cứu phụ vương.

"Cheng"

Một âm thanh nghe như tiếng trống mà cũng như tiếng thanh la vang lên. Khắp không trung phủ đầy những dải lụa đỏ uốn lượn đẹp mắt, một vị cô nương mặc một bộ vũ y màu hồng cứ như đạp trên không trung bay tới.

Dáng nhảy của nàng ta mềm dẻo uyển chuyển có bảy phần mạnh mẽ như nam nhân nhưng cũng không kém phần yêu kiều thướt tha của nữ nhân. Dải lụa hồng như rồng múa phượng vũ cứ từ trên không trung nhẹ nhàng rũ xuống bay lên phất phơ trong gió.

Chu Hoài Mân kinh ngạc, điệu múa của cô gái này lấy mềm dẻo làm chủ đạo, uyển chuyển mà không mất đi khí lực, nó giống như một nam tử mạnh mẽ múa quyền, đúng là lạ mắt !!! Chu Hoài Mân lần đầu nhìn thấy đã không thể rời mắt khỏi nàng ta.

Chu Hoài Mân tỉ mỉ quan sát cô gái đang nhảy múa kia, dung mạo của nàng tuyệt luân, vẻ mặt không chút nào chứa sự e thẹn xấu hổ của nữ nhi mà lại mang theo nét anh khí nghiêm nghị, nét đẹp của nàng ta thật chói mặt khiến người đối diện muốn ngắm nhìn nhưng lại không dám. Loại khí chất này không thể nào một nữ tử chốn thanh lâu có được.

Dải lụa trong tay nàng như có linh hồn, mỗi một góc độ mỗi một cái phất phơ đều chuẩn xác tới không ngờ, nếu như không phải là cao thủ tuyệt đỉnh có nội lực thâm hậu thì nhất định không thể khống chế một vật mềm dẻo như tơ lụa đi đúng hướng tới vậy được.

Trong đầu Chu Hoài Mân bỗng có một suy nghĩ, Nàng muốn kết bạn với cô gái này. Biết đâu có được thu hoạch ngoài ý muốn thì sao, còn nếu không thì cũng coi như có thêm một người bạn, có thêm một con đường để đi.

Đã nghĩ là làm, Chu Hoài Mân chậm rãi lui bước ra ngoài. Buồn cười, nếu như ở thanh lâu quen biết thì dù cho Nàng có tạo ấn tượng ban đầu tốt như thế nào cũng chẳng thể lưu được cái gì tốt đẹp trong đầu nàng ta. Muốn kết bạn với ai đó, ta cần cấp cho người đó một cái ấn tượng ban đầu thật bất ngờ, như vậy mới có thể làm tăng thêm thiện cảm của người đó với chính ta.

Mới vừa ra khỏi Túy Hoa Uyển, ở ngã tư đường đi tới hai người thanh niên cùng một cô gái. Cô gái xinh đẹp hoạt bát, hai người thanh niên một người mặc quần áo màu xanh, dáng dấp thường thường, thành thật ít nói, một người mang dáng vẻ vô tư vô ưu, có chút gì đó bất cần đời, mang theo khí khái của một hiệp khách chốn giang hồ.

"Đại sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?" cô gái xinh đẹp đi bên cạnh hưng phấn mà hỏi.

"Lạc Dương vốn nổi tiếng khắp thiên hạ là rượu ngon, đương nhiên tới Lạc Dương phải thử chút tay nghề nhưỡng rượu của các vị đại sư nấu rượu nơi này rồi."

Người thanh niên có vẻ bất cần đời hướng mặt nhìn vào các quán rượu hai bên đường, ánh mắt lưu luyến, dường như hắn muốn lưu lại hai ba ngày chỉ để uống rượu.

"Chuyện này??" người thanh niên bên cạnh có chút chần chừ: "Vậy sư phụ bên kia nên ăn nói thế nào?"

Cô gái xin đẹp nhanh chóng ngăn lại câu nói của người thanh niên:

"Chuyện cha phân phó, chúng ta chỉ cần làm thật tốt là được, có chậm trễ một hai ngày thì cũng không có sao đâu!!!"

Thấy hai người kia đã quyết định ở lại vài ngày, người thanh niên kia cũng không nói thêm gì nữa, dù sao một người là đại sư huynh, một người là con gái của sư phụ, chuyện trên đường đi đứng làm như thế nào sao tới phiên hắn quyết định chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!