Chu Thần Hào sau khi trở về Nam Xương vẫn luôn giam mình trong thư phòng cùng mấy đại thần và mưu sĩ thảo luận việc tạo phản. Lâu vương phi nhiều lần xin được gặp mặt nhưng đều bị hắn từ chối không gặp, nàng chỉ có thể đứng ngoài cửa mà lo lắng mong hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
"Vương phi, sao người lại ở chỗ này?" Một vị nam tử tuấn tú đứng cách đó hai thước đang vươn tay hành lễ với Lâu vương phi.
Lâu vương phi nhận ra người này, hắn tự xưng là Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử – Đường Dần1, người bên ngoài khen tặng gọi hắn là đệ nhất thi họa. Đường Bá Hổ từ trước tới nay tự cho thanh cao, không hề đem vương công quý tộc để vào mắt, tại sao hắn lại xuất hiện trong vương phủ chứ? Lẽ nào hắn cũng tham gia việc này???
"Đường công tử là danh nhân của đất Giang Nam, tại sao lại xuất hiện ở đất Nam Xương này chứ?"
Đường Dần vẫn chưa hết buồn phiền việc Ninh Vương kéo hắn vào chuyện mưu phản của bản thân. Từ xa thấy bộ dáng thất thần, ánh mắt ưu tư của Lâu vương phi làm hắn nảy ra một ý định. Nghe nói Lâu Vương phi là người thâm minh đại nghĩa, biết rõ đạo lý thiệt hơn, lại có bản tính cương trực, có thể xoay chuyện Càn Khôn. Hắn thành thực nói ra mọi chuyện:
"Không dối gạt gì Vương phi, Vương gia thỉnh tiểu sinh tới đây để viết hịch văn nhằm kêu gọi quân đội buông vũ khí đầu hàng."
Cả người Lâu vương phi run lên, đóa hoa sơn chi kiều diễm trong tay nàng như mất đi điểm tựa mà lặng lẽ rơi xuống, nó nhẹ nhàng lảo đảo một đoạn rồi yên lặng nằm trên mặt đất.
"Đường công tử vốn là con nhà thế gia, dù không phải hoàng thân quốc thích nhưng cũng thuộc hạng danh môn vọng tộc, tuy rằng chưa từng tham gia khoa cử, khảo lấy công danh nhưng chắc ánh mắt nhìn đời cũng rõ thế sự hiện nay, việc Vương gia nhờ công tử chắc công tử cũng có chủ ý cả rồi. Công tử tài hoa xuất chúng, nếu như vì chuyện này mà bị liên lụy thì vương phủ thật có lỗi với công tử.
Ta khuyên công tử không bằng sớm trốn đi nơi khác tị nạn một thời gian rồi hãy tính tiếp."
Đường Dần cảm kích nhìn Lâu Vương phi một cái, cúi đầu tạ ơn:
"Tạ ơn vương phi khuyên giải, cũng mong vương phi có thể trân trọng thời cơ, sớm tìm được lối thoát."
Dáng người Lâu vương phi uyển chuyển, giữa chốn hoa hoa thảo thảo lại càng thêm nổi bật. Nàng nhìn theo bóng lưng của Đường Dần cho đến khi hắn đi khuất tầm mắt.
"Vợ chồng vốn là một, nếu như một bên có chuyện, ta sao lại có thể chỉ biết lo thân mình, chỉ có thể theo hắn cùng đồng cam cộng khổ."
Cho đến khi ánh sáng cuối cùng hiện lên ở phía chân trời, hoàng hôn bao phủ, bình minh biến mất nhường chỗ cho đêm đen vô tận thì Ninh vương mới kéo thân thể mệt mỏi trở về tẩm điện.
"Vương gia đã về!!!" Lâu vương phi ngồi ngay ngắn trước giường ngủ, khí thế hừng hực biểu thị muốn bàn bạc mọi chuyện rõ ràng với phu quân.
Ninh Vương làm sao không hiểu phu nhân của hắn muốn nói gì, thế nhưng chuyện lớn trước mắt hắn thật lòng không muốn nghe những thứ không vui.
Lâu vương phi đứng dậy, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Ninh Vương, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống ghế, nàng vì hắn pha một ly trà Long Tĩnh đưa vào tay hắn, sau đó lại bước ra phía sau xoa bóp bờ vai cứng ngắc đầy mệt mỏi của hắn. Khác với cảnh mặt lạnh mày nhíu mấy ngày nay, hôm nay nàng ôn nhu như nước, hiền lành hiểu chuyện thật khiến hắn vui lòng.
Ninh vương thấy nàng như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nhu hòa đôi chút, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Từ lúc thành thân tới nay, hắn chưa bao giờ bỏ mặt nàng dù chỉ một ngày, vậy mà mấy ngày nay vì chuyện đại sự của bản thân mà vắng vẻ nàng, trong lòng hắn cũng có chút hối hận.
Lâu vương phi do dự nhưng cuối cùng nàng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng:
"Vương gia, chẳng lẽ ngài cứ khư khư cố chấp như vậy, tình nghĩa vợ chồng hai mươi năm cũng không đáng để ngài quan tâm sao?"
Tâm trạng vừa mới thả lỏng của Ninh vương sau khi nghe lời nói của nàng bỗng thắt lại, phất bỏ cánh tay của Lâu vương phi trên vai, nắm chặt cổ tay nàng, nghiêm mặt mà nói:
"Bản vương thật không hiểu, nàng là thê tử của ta, đáng lý ra phải cùng bản vương cùng tiến cùng lui, vậy mà nàng hết lần này tới lần khác nàng không ngừng phản đối chuyện của bản vương. Ta làm mọi chuyện này là vì cái gì chứ, còn không phải là vì các ngươi sao!!! "
Cánh tay bị giữ, bất đắc dĩ Lâu vương phi chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Ninh Vương, kéo cánh tay Ninh vương, nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng khuyên bảo:
"Thiếp đương nhiên biết người là vì muốn tốt cho chúng ta. Thế nhưng người cũng nên hiểu rõ thực lực của bản thân như thế nào. Những toan tính không đúng chỗ chỉ thêm hại người hại mình. Chúng ta thân là hoàng tộc, hưởng hết phú quý, như vậy chẳng lẽ người cảm thấy chưa đủ sao?"
"Thỏa mãn? Sao nàng không xem lại lịch đại vương gia, có kẻ nào dám sống theo ý của chính mình không chứ. Mỗi ngày đều bị người giám sát, lúc nào cũng e dè sợ sệt, ăn một bữa cơm mà cũng lo rằng không biết mình có làm sai gì không. Có tài hoa đầy người nhưng lại không dám phô trương, sợ rằng hoàng đế nghi ngờ. Con trai trưởng sinh ra thì phải đưa vào kinh thành, mang tiếng vào kinh học tập nhưng ai mà không biết đó là hoàng đế muốn giữ lấy con tin.
Còn việc hôn sự của con gái thì cũng chẳng thể làm chủ, cái gì mà ban hôn luận gả, con gái của ta còn có hạnh phúc sao. Ngày tháng như vậy, ta chịu đủ rồi...." Nhắc tới chuyện cũ, Ninh vương càng thêm tức giận.
"Vương gia!"
"Nàng đừng nói gì cả. Vì ngày hôm nay, ta đã nhịn nhục hai mươi năm rồi. Năm đó Chu Đệ2 đồng ý với ông nội, nếu như có được ngôi vị hoàng đế nhất định chia đều thiên hạ, nhưng kết quả thì sao chứ? Được ngôi hoàng đế hắn liền đem ông nội điều đến nơi khô cằn sỏi đá không thể sinh sống, đã vậy hắn còn phái người ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của người.
Ngay cả đội vệ binh tinh nhuệ duy nhất cũng bị hắn tước đoạt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!