Chương 16: ☆, Đến Nơi Đến Chốn

Từ ngày Đông Phương Bạch mang Chu Hoài Mân về Hắc Mộc Nhai, quan hệ giữa hai người các nàng cũng không chút nào tiến triển, Chu Hoài Mân vẫn hờ hững đối với Đông Phương Bạch. Làm người khác kinh ngạc là Đông Phương Bạch không những không tức giận mà mỗi ngày ba bữa đều ăn cùng Chu Hoài Mân, nửa tháng trôi qua, từ lâu nội tâm kiên quyết của Chu Hoài Mân đã mềm đi.

Nàng biết rõ tính tình của Đông Phương Bạch, rất sĩ diện, lòng tự trọng rất cao, có thể làm những việc trước mắt đã là không sai, nhưng tâm trí Nàng vẫn còn vướng mắc dây cột tóc kia, vẫn không thể tha thứ cho nàng, nó vẫn là một khúc mắc khó mà giải tỏa.

Hôm nay, sau khi xử lý mọi chuyện trong thần giáo, Đông Phương Bạch vội vã trở về dùng cơm với Chu Hoài Mân, trên đường nàng trùng hợp đụng tới Đông Phương Niệm đang giận dỗi ngồi một tình trên hành lang.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Sao ta không thể ở đây?" Đông Phương Niệm ác độc nhìn Đông Phương Bạch, đối với Đông Phương Bạch nàng chẳng có chút thiện cảm nào.

"Ngươi dùng thái độ như vậy nói chuyện với bản tọa sao?" Đông Phương Bạch có chút không vui, người thanh lịch tao nhã như Mân Nhi sao lại thu một đứa nhỏ ngang ngược xấu xa như vậy làm đồ đệ chứ?

Đông Phương Niệm lớn giọng quát:

"Người khác sợ ngươi còn ta thì không. Nửa tháng nay, ngươi không cho ta gặp mặt sư phụ, ngươi có mục đích gì?"

"Ha hả!!" Đông Phương Bạch buồn cười:

"Ta có ý đồ xấu thì lại thế nào? Ngươi đánh thắng ta sao?"

"Hừ!! Hiện tại ta không đánh không lại ngươi, chờ ta trưởng thành, ta nhất định đánh bại ngươi."

Đông Phương Niệm không ngốc, bây giờ đánh nhau với Đông Phương Bạch không phải tự tìm khổ à?? Nàng cũng không có khuynh hướng tự ngược bản thân.

"Ngươi cũng không có ngu. Chúng ta đánh cược đi."

"Cược cái gì?"

"Từ hôm nay bắt đầu, ta nhận ngươi làm con gái nuôi, dạy ngươi võ nghệ, nếu mười năm sau ngươi đánh thắng ta thì ta sẽ để cho ngươi gặp Mân Nhi, nếu như không thắng, ngươi tự mình xuống núi , không được phép tìm Nàng."

"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Đông Phương Niệm rất thông minh;

"Nếu mười năm sau ta vẫn không đánh lại ngươi chẳng phải ta tự làm khổ mình à?"

"Nghe hay không tùy ngươi." Đông Phương Bạch liếc mắt, khinh thường nói:

"Ngươi nếu như không có can đảm cứ ở đó mà ngồi chờ chết già ở Hắc Mộc Nhai đi, dù gì thần giáo cũng không phải không có tiền nuôi không một người rãnh rỗi. Chỉ là, ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nhìn thấy Mân Nhi!!"

"Ngươi thật vô sỉ!!!" Đông Phương Niệm tức đỏ mặt.

"Sao rồi, ngươi quyết định thế nào?"

Đông Phương Niệm suy nghĩ một chút, trong lòng luôn nghĩ có chút hi vọng, vì vậy nói:

"Được thôi, ta nhận ngươi làm nghĩa phụ, mong rằng mười năm sau ngươi vẫn còn có tư cách làm nghĩa phụ của ta."

"Ta chóng mắt mà chờ!!!" Đông Phương Bạch mỉm cười, giống như dự đoán được quyết định của Đông Phương Niệm.

"Từ bây giờ bắt đầu, ngươi chuyển đến tập võ ở võ quán Như Ý, ta sẽ phái hai cao thủ tới dạy ngươi."

"Như vậy không được." Đông Phương Niệm lập tức phản đối.

"Vì sao?"

"Người trong thiên hạ ai mà chẳng biết ngươi là thiên hạ đệ nhất, nếu để cho người có võ công không bằng ngươi tới dạy ta, vĩnh viễn ta cũng không thể đánh bại ngươi."

Đông Phương Bạch kinh ngạc mà liếc nhìn Đông Phương Niệm, có chút thưởng thức:

"Ngươi quả là một đứa nhỏ thông minh. Ngươi yên tâm, hai tháng đầu tiên chỉ là để cho ngươi chuẩn bị tốt căn bản, sau hai tháng chính ta sẽ tự mình dạy ngươi. Nếu như ngươi thật sự có tài thì mười năm cũng đủ để ngươi có thể đánh bại ta, nhưng nếu không có, dù cho ngươi có cố gắng một trăm năm đi nữa cũng vô dụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!