Chương 15: ☆, Tất Cả Rõ Ràng

Mênh mông thiên sơn, bông tuyết trắng xóa, phản phất như được phủ thêm một lớp lụa bạc, óng ánh tinh khôi. Xa xa nơi đỉnh núi nằm lẻ loi một tòa phần mộ cô đơn nhưng vững chắc. Một nam tử mặc quần áo trắng, tay cầm bầu rượu, nước mắt ướt mi buồn, mái tóc dài phát phơ bay lượn tùy ý ngọn gió trêu đùa.

"Sư phụ, ngài lên đường bình an, đồ đệ nhất định hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, phát triển thần công Thiên Sơn, khiến nó tái hiện hậu thế người người đều biết."

Ký ức trở về ngày hôm đó, dưới chân núi Hằng Sơn, Đông Phương không chút lưu tình một chưởng đánh vào sau lưng Nàng. Trái tim Chu Hoài Mân rất đau, < sư phụ à sư phụ, ngài cứu sống con, lại truyền dạy võ công cho con, có phải trước đó ngài đã đoán được sẽ có ngày đồ nhi rơi vào hoàn cảnh như vậy không??>

Xoa nhẹ dòng chữ trên bia đá, trái tim Nàng bị cuồng phong xé rách, trộn lại cùng một chỗ, thật là khó chịu.

"Mộ của Thiên Sơn lão nhân!!"

"Thừa Minh, vi sư tự biết mệnh trời đã buông xuống, ta không còn bao nhiêu thời gian ở trên đời, cho nên ta đem công lực suốt cuộc đời của ta truyền cho con. Bên trong hang động trên tường đá có khắc tuyệt học của phái Thiên Sơn, con nhất định phải thấu hiểu hết tất cả, ghi nhớ thật kĩ trong lòng, phát triển võ học phái Thiên Sơn làm nó tái hiện hậu thế người người đều biết. Vi sư suốt đời mang theo tội nghiệt, lần này rời khỏi trần thế, cầu còn không được, đồ nhi đừng quá đau buồn.

Người sống trên đời, quí ở tính tình ngay thẳng, bằng phẳng kiên nghị, chớ vì tình cảm nữ nhi mà sai lầm. Chữ tình kia chỉ hại người hại mình, buông đi con! "

Dòng chữ nhỏ đơn bạc trong veo viết rõ trên giấy, giống như khắc sâu ở trong đầu, đuổi không đi mà bỏ không được. Nó sinh sôi đem một người một lòng chỉ muốn chết sống tạm nơi nhân gian cô độc.

Gần đây trên giang hồ đồn đại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành bị giết, cựu giáo chủ Đông Phương Bất Bại một lần nửa nắm lại quyền hành, mọi người trong thần giáo đều nhảy nhót hoan hô.

Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh quỳ trên mặt, lòng của nàng vẫn như trước bình tĩnh, mặt không chút biểu tình mà nói:

"Các ngươi đi đi, không nên trở lại Hắc Mộc Nhai nữa, ngày khác nếu như các người tái phạm lại rơi vào tay ta, ta nhất định lấy mạng hai người các ngươi."

Nhậm Doanh Doanh ôm thi thể của Nhậm Ngã Hành khóc lớn bi ai, Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ nhưng không biết khuyên nàng như thế nào.

Sau khi tam đệ mất tích, Đông Phương Bất Bại giống như thay đổi thành một người khác, lãnh huyết vô tình, cao cao tại thượng, không dịu dàng nhu tình giống ngày xưa. Tất cả đều nên kết thúc, bọn họ chung quy là không thích hợp, hắn không thể vì Đông Phương Bất Bại mà buông tha tất cả, Doanh Doanh mới là người thích hợp nhất làm bạn bên hắn suốt cuộc đời:

"Đông Phương giáo chủ, ta và Doanh Doanh dự định ẩn cư giang hồ, không hỏi chuyện thế tục, mong người tự thu xếp mọi việc ổn thỏa."

"Không dám làm phiền Lệnh Hồ đại hiệp. "

Đông Phương Bạch ngồi ngay ngắn trên ghế giáo chủ, lạnh lùng nhìn người nam nhân mà ngày xưa nàng một lòng một dạ thương yêu, thật sự rất buồn cười. Đến bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra tất cả chỉ là một trò đùa, tất cả những gì nàng và Lệnh Hồ Xung có được đều do Mân Nhi cố gắng an bài, kể cả việc bọn họ gặp nhau cũng là giả.

Sau khi bình tĩnh nghĩ lại, kỳ thực ngay từ lúc đầu đã là sai lầm, gặp nhau là giả, quen biết là sai. Từ đầu đến cuối người bên cạnh nàng, cùng nàng một chỗ đều là Mân Nhi:

"Lệnh Hồ Xung, tất cả tình ý ngày xưa đều đã là quá khứ, ta cũng không muốn tính toán với ngươi làm gì, nó cũng không quan trọng nữa. Nếu không phải nể tình Nghi Lâm, ta nhất định sẽ giết ngươi."

Nhậm Doanh Doanh dần dần ngừng tiếng khóc, nhìn Đông Phương Bạch, những oán hận ngày xưa từ lâu đã biến mất không còn, lúc này lòng nàng như một hồ nước yên tĩnh không chút gợn sóng. Nàng chỉ mong ước quãng đời con lại có thể cùng Xung Ca sống cuộc sống bình an yên ổn, không cần lại tiếp xúc với những ân oán thị phi hơn thua trong chốn giang hồ.

Sau khi cha nắm lại quyền hành trong thần giáo, người trắng trợn bài trừ dị kỷ, thủ đoạn độc ác, có thể nói so với Đông Phương Bất Bại chỉ hơn không kém, nàng đã biết sẽ có một ngày như thế này, mặc dù Đông Phương Bất Bại không giết cha, cha cũng sẽ không có kết cục tốt vì những việc mà ông làm.

Nàng bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại, thản nhiên nói:

"Đông Phương thúc thúc, tuy rằng thúc nhốt cha con dưới đáy Tây hồ, nhưng những năm qua, người vẫn luôn chăm sóc che chở con, chưa từng bạc đãi. Cha con có kết cục như hiện nay, từ lâu con đã biết được, con cũng không oán hận thúc thúc chút nào. Huynh đệ trong thần giáo cũng chỉ vì mạng sống mà thôi, con xin Đông Phương thúc thúc nương tay, đừng tạo sát nghiệt."

"Bản toạn muốn làm thế nào thì làm thế ấy, không cần ngươi phải nhúng tay vào." Đông Phương Bạch khinh thường.

Nhậm Doanh Doanh nói tiếp:

"Tuy rằng Chu Hoài Mân nhiều lần muốn giết con, nhưng thật sự, con rất bội phục Nàng. Từ sau khi Nàng gia nhập thần giáo, lại an bài mọi chuyện cho đệ tử trong giáo đi làm, mọi người đều có việc làm, có nhà để về. Các huynh đệ không còn gây sự đánh nhau, không hề giết người cướp của. Đây cũng là lý do vì sao sau khi cha con đoạt lại ngôi vị giáo chủ, vẫn có rất nhiều huynh đệ vẫn trung thành với người.

Con nghĩ Chu Hoài Mân nếu con sống cũng không muốn hai tay người nhuốm đầy máu tươi của huynh đệ."

Nhắc tới Chu Hoài Mân, ánh mắt Đông Phương Bạch đầy vẻ xót xa thương tiếc, nửa năm , Mân Nhi không hề có một chút tin tức, có phải Nàng không muốn nhìn thấy bản thân nữa hay không ?

"Các ngươi đi thôi!" Đông Phương Bạch uể oải nhu nhu huyệt Thái dương, sắc mặt chầm chậm dịu xuống..

Biết Đông Phương Bạch hối hận, Nhậm Doanh Doanh cũng không nói thêm nữa.

Trước khi đi, Lệnh Hồ Xung rốt cục không đành lòng, quay đầu lại nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!