Chương 14: ☆, Chặt Đứt Tơ Tình.

Rời khỏi sơn trang lại mất đi nội lực Chu Hoài Mân cũng không biết nên đi về đâu. Nàng cứ thế mà đi không chút dự định không chút nghĩ ngợi.

Hôm nay Nàng tới dưới chân núi Bạch Ngọc, nhớ tới năm đó Nàng hành thích Chu Hậu Chiếu ở sông Thanh Phổ bị trọng thương, Nàng và Đông Phương đã ở đây dưỡng thương hơn nửa tháng, khoảng thời gian đó thật hạnh phúc, chỉ có hai người các Nàng, không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy. Chuyện cũ như phản phất đâu đây, Nàng thật sự vẫn khó có thể buông xuống đoạn tình cảm này, buông tay tình yêu Nàng dành cho Đông Phương Bạch.

Cách sơn động không xa có một khe núi, không khí ấm áp như xuân, thác nước rì rào, mùi trái cây thơm ngát hòa quyện cùng hương hoa khắp chốn, tiếng chim kêu ríu rít vang vọng cả không gian. Thể xác và tinh thần của Chu Hoài Mân vốn uể oải rã rời bỗng như phát hiện một chốn bồng lai tiên cảnh, thoáng chốc tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Năm đó trong lòng Nàng chỉ có thù hận, không có tâm tư du sơn nhìn xem cảnh đẹp gần xa, thật sự không biết được ngọn núi mà Nàng dưỡng thương một khoảng thời gian dài lại có cảnh đẹp như thế này.

Hôm nay Nàng mất hết nội lực, trên giang hồ cũng gây thù chuốc oán rất nhiều, lại không muốn đối mặt với Đông Phương, không bằng ở tạm nơi đây một khoảng thời gian coi như cho bản thân chút thời gian tĩnh tâm cũng tốt.

Đây là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất của Nàng và Đông Phương!!!

Khát uống nước nơi khe suối, đói ăn quả dại trong cánh rừng, sớm mai đánh một bài thái cực, hoàng hôn lại ngủ nơi giường hàn ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Hoài Mân nghĩ cuộc sống sinh hoạt bình thản như thế này thật sự rất tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có tranh đấu hơn thua, lại không phải ngày đêm lo lắng bày mưu tính kế, cứ tùy tâm mà làm, tự do tự tại thích ý biết bao.

Khe núi vắng vẻ, ánh trăng lạnh lùng cô tịch. Sao giăng đầy trời, giống như những vết lốm đốm nghệch ngoạc lại như trận đồ được bày biện tĩ mĩ. Chu Hoài Mân ôm lò than nằm trên giường đá bằng phẳng, ngưỡng đầu chăm chú nhìn bầu trời.

Tách biệt với bên ngoài đã được hai tháng, giỏ cây đan vội bằng mây đã xếp được sáu mươi hòn sỏi nhỏ, cũng không biết thế giới bên ngoài hiện như thế nào?

Đông Phương đã khôi phục công lực, như vậy cũng không có nguy hiểm gì đi? Lúc cứu Đông Phương, trước ngực nàng bị trường kiếm đâm trúng, máu ướt dẫm cả áo ngoài, phía sau lưng lại trúng một chưởng cực mạnh, không cần phải nói cũng biết là bị người khác đánh lén, mà dựa vào công lực của Đông Phương thì sao có thể dễ dàng bị Nhậm Ngã Hành đánh lén cho được?

Nhất định là thấy Lệnh Hồ Xung nên giật mình hoảng hốt, lại nhớ tới nghĩa cũ tình xưa, vẫn chưa quên được hắn mà thủ hạ lưu tình mới làm cho Nhậm Ngã Hành nhân cơ hội đó mà đánh lén nàng. Ha ha, mọi chuyện đã qua một khoảng thời gian, vậy mà nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên được Lệnh Hồ Xung.

Uống một ngụm nước, cảm giác thanh lương mà lạnh lẽo, lạnh đến rét cả trái tim. Chu Hoài Mân cười khổ, thì ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt từ trước, minh minh trong đều đã có an bày cả rồi, thực sự không thể nào miễn cưỡng được.

Nàng đã từng cho rằng chỉ cần dùng lòng chân thành và sự kiên nhẫn thì một ngày nào đó Nàng sẽ chạm được trái tim của Đông Phương, nhưng hóa ra thích một người là chuyện không phải nói muốn thay đổi là có thể thay đổi được. Dù cho ngươi có dùng tinh lực và tâm huyết suốt cả đời cũng không thể thay đổi được gì cả.

Theo thời gian, vẻ đẹp bên ngoài sẽ thay đổi, ai cũng sẽ già đi cùng năm tháng nhưng .......... duy nhất không thay đổi đó chính là tình cảm của ngươi dành cho đối phương, ở trong trái tim mình, dù cho muốn đẩy cũng đẩy không ra, muốn trốn cũng trốn không thoát. Đông Phương như vậy, Chu Hoài Mân Nàng cũng như vậy. Đều là những kẻ si tình.!!!

Từ ngày cửa nát nhà tan, cuộc sống của Nàng vẫn luôn không thoải mái chút nào. Báo thù cho phụ mẫu, bảo vệ Đông Phương, xây dựng lại Nhật Nguyệt thần giáo, phát triển công việc làm ăn,...... giống như sinh mệnh này từ lâu đã không phải của Nàng.

Có đôi khi nghĩ lại, cuộc sống của Nàng thật mơ hồ, không có bất kì mục đích, không có bất kì mong muốn, tất cả những gì Nàng làm là vì cái gì chứ? Có phải Nàng nên suy ngẫm tỉ mỉ một lần coi cuộc sống của Nàng sắp tới nên như thế nào không, chứ không thể cứ như hiện tại, như một ngọn gió không tên phiêu lãng trong đêm đen tĩnh mịch, không chút dự định không chút lo lắng.

Sau khi Đông Phương Bạch dưỡng thương tốt rồi thì cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, công lực cũng nâng cao một tầng. Nàng vui vẻ nhưng cũng có chút nghi hoặc, vì sao công lực của nàng không giảm mà còn tăng cơ chứ?

Nhớ tới mọi chuyện xảy ra trên Hắc Mộc Nhai, khuôn mặt nàng trở nên âm trầm tối tăm. Nhậm Ngã Hành, cho ngươi đắc ý một hai ngày đi, chờ ta tìm được Mân Nhi, nhất định sẽ báo mối thù một chưởng mà ngươi ban tặng.

Liên hệ ám bộ trung thành với bản thân, Đông Phương Bạch có phần hiểu rõ tình hình của thần giáo hiện nay, lại bố trí một ít nhiệm vụ liền vội vã nhanh chóng chạy về phía Lục Noãn sơn trang. Đứng trước cổng lớn đen kịt, lòng của nàng khẽ run, một tháng, một tháng nay Mân Nhi không một câu ân cần hỏi thăm đến một chút tin tức cũng không có, vẫn còn đang giận nàng sao??

Cũng không biết Mân Nhi có chịu tha thứ cho bản thân hay không?!!!

Bình tĩnh tâm thần, Đông Phương Bạch thở dài một hơi, không nặng không nhẹ mà gõ cửa. Một thoáng, vị quản gia già thong dong đi tới, cánh cửa gỗ đen kịt chậm rãi mở ra, Đông Phương Bạch mỉm cười hỏi:

"Hoàng bá bá, Mân Nhi đâu?"

Vị quản gia già ngẩn ra, kinh ngạc nói:

"Từ lần trước trang chủ trở về Hắc Mộc Nhai cùng giáo chủ vẫn chưa hề quay về, lẽ nào hiện tại người không ở cùng với giáo chủ sao?"

"Cái gì? Không trở về?"

Đông Phương Bạch giật mình, Mân Nhi làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, sao có thể mấy tháng trời không trở về sơn trang? Ý thức được sự tình không bình thường, Đông Phương Bạch vội vã phân phó hai câu rồi nhanh chóng rời đi................

Chân núi Hằng Sơn, ngẩng đầu mà đi, rậm rạp cổ thụ, nguy nga từng hàng tùng liễu, khí thế hùng vĩ mà cũng không kém phần xinh đẹp.

Chu Hoài Mân vận khí, một cỗ nhiệt lưu chạy trong cơ thể, Nàng thở dài một hơi, ít nhiều nhờ hoàn hổn bảo mệnh đan của quái y, nếu không thì muốn leo lên Huyền Không tự sợ rằng cũng không có dễ dàng như vậy.

"Tiểu Uyển cô nương!"

Một giọng nói ngọt ngào mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Chu Hoài Mân, Nàng thoáng quay đầu lại nhìn, thì ra là Nghi Lâm hôm nay nàng mặc một thân áo lụa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!