Từ ngày cả hai định ra thề ước tam sinh, cuộc sống trôi qua có thể nói là thoải mái không ít. Người trong thần giáo không ai là không cảm thấy, giáo chủ thay đổi rất nhiều, cũng trở nên thân thiết hơn, có vài nha đầu gan lớn còn dám tới trước mặt người nói giỡn một...... hai câu.....
Đáng tiếc là ngày vui chóng tàn, mấy ngày hôm trước từ phái Hằng Sơn truyền tới tin tức về Nhậm Ngã Hành, Chu Hoài Mân không yên tâm, mượn cớ ra ngoài giám sát việc buôn bán mà chạy thẳng tới phủ Đại Đồng. Không an tâm về an toàn của Náng, lo lắng có chuyện bất trắc xảy ra nên Vương Tuẫn cũng đi theo. Nhìn ngọn núi Hằng Sơn xinh đẹp thanh tú, hắn khẽ nhíu mày:
" Chủ tử, Nhậm Ngã Hành xuất hiện tại Hằng Sơn à?"
" Sợ rằng chuyện này có liên quan tới Nhậm Doanh Doanh. Mấy ngày trước Lệnh Hồ Xung bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn, hiện nay do người của phái Hằng Sơn thu nhận và giúp đỡ hắn. Nhậm Doanh Doanh yêu Lệnh Hồ Xung nên không có gì bất ngờ nếu như hiện tại nàng ta cũng ở trên núi Hằng Sơn cùng với hắn."
Chu Hoài Mân có chút bất an, từ đầu tới cuối Nhậm Ngã Hành thủy chung là một mối họa lớn gây nguy hại cho Đông Phương, Nàng nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hắn.
"Chúng ta nên làm gì?" Vương Tuẫn thấy Chu Hoài Mân có chút không vui nên không dám tiếp tục nói tiếp.
Chu Hoài Mân trầm tĩnh, ánh mắt nhíu lại rồi bỗng bất sáng như nảy ra một ý kiến hay.
" Nghe nói phái Hằng Sơn có một tiểu ni cô, pháp hiệu Nghi Lâm, tâm địa lương thiện từ bi như Bồ tát, không bằng chúng ta diễn một trò hay cho nàng xem thế nào?"
"Diễn gì vậy chủ tử?" Vương Tuẫn đầy vẻ nghi hoặc.
"Thiên cơ bất khả lộ." Chu Hoài Mân mỉm cười bí ẩn, không nói, vẻ mặt xinh đẹp không bút nào có thể tả.
Vương Tuẫn vui vẻ thoải mái mà cười, từ sau khi chủ tử đính ước với Đông Phương Bất Bại, người trở nên vui vẻ hẳn lên, cũng cười nhiều hơn trước, nói chuyện cũng không kiệm lời hơn trước. Chỉ cần chủ tử hạnh phúc, tất cả đều đáng giá.
Có ai không cứu tôi với!! Có ai không cứu tôi với.!!!" Một cô gái đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch, bước đi loạng choạng, lảo đảo vừa chạy vừa kêu cứu.
"Đứng lại, đừng có chạy!!" Theo sau cô gái là một đám côn đồ thân hình cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung ác, tên nào tên nấy cũng cầm gậy gộc, miệng chửi rủa không ngớt.
Cô gái hoảng hốt lo sợ, vừa cố gắng chạy thật nhanh về phía trước vừa ngoái lại nhìn chừng, lo lắng bị đuổi kịp. Nhưng trời muốn tuyệt đường người, cô gái chạy ngược chiều gió nên tốc độ cũng bị chậm đi không ít, lại bị một tảng đá dưới chân làm cho vấp ngã, thẳng tắp mà té xuống bên đường. Cô gái dường như tuyệt vọng, ôm lấy đầu gối bị thương khóc lớn.
Đám côn đồ ánh mắt dâm đãng vây thành một vòng xung quanh cô gái, nói ra những lời nói bẩn thỉu khó nghe.
"Con quỷ nhỏ, sao không chạy nữa đi? Vừa rồi không phải còn chạy hăng lắm mà? Đắc tội thiếu gia nhà chúng ta còn dám chạy."
"Xin các người tha cho tôi đi!!!" Cô gái đau khổ cầu xin, nói không nên lời thương cảm.
"Thả ngươi, đừng có đùa!!!" Đám côn đồ bỗng nhiên bật cười ha hả.
Cô gái bị xách lên, nàng ta cố gắng giãy dụa, cánh tay mảnh khảnh cứ không ngừn mà đánh vào tên đàn ông to con, nhưng thân thể gầy yếu mỏng manh kia làm sao có thể chống lại một tên đàn ông lực lưỡng cao ráo. Sau hai ba lượt chóng cự tay của nàng liền bị kiềm chế ở sau lưng.
"Dừng lại!!" Một giọng nói thanh lệ oai phong từ xa truyền đến, cả đám côn đồ xoay người lại nhìn, thì ra là một ni cô dáng vẻ như mười bảy mưởi tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú.
"Hả, tiểu ni cô, chỉ có mình cô em thôi à? Có muốn được gia gia yêu thương em không?"
"Đồ vô liêm sỉ, hèn hạ, các ngươi là ai? Lại có thể ban ngày ban mặt hiếp bức một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt?" Tiểu ni cô đỏ mặt trợn mắt mà nói.
"Haha!! Chúng ta là ai à? Cô em biết Vương Nhất Phách tiếng tăm lừng lẫy trong thành không? Đó là thiếu gia nhà chúng ta, nếu như biết điều thì ta khuyên cô em nên ngoan ngoãn cút đi, nếu không đừng trách chúng ta cũng bắt cô em cùng với con tiện nhân."
"Hừ!! Ta khuyên các ngươi nên nhanh chóng thả vị cô nương kia ra, nếu không đừng trách bần ni vô lễ."
"Úi chà chà, cô em muốn vô lễ như thế nào nha? Đến đây đi, đại gia ta đang chờ, nhớ lớn mật vô lễ một tý nha." Tên to con liếc nhìn tiểu ni cô từ trên xuống dưới, một đôi mắt chuột đầy vẻ dâm đãng độc ác.
Tiểu ni cô tức giận, trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng chợt lóe, chỉ mấy chiêu thức đã đem đám côn đồ hô to gọi nhỏ:
" Được lắm tên trọc ngốc, ngươi chờ đi!" Mấy tên con đồ sợ hãi mà chạy, tới cuối cùng cũng không quên để lại một câu.
Tiểu ni cô cũng không thèm đuổi theo, thu hồi trường kiếm, đi tới đỡ cô gái đứng lên, dịu dàng hỏi:
"Cô nương không sao chứ?"
Cô gái nhẹ nhàng cuối đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!