Phái người cố ý tại Lạc Dương thả ra tin tức bản thân còn sống, dẫn dụ người trong chính phái và ma giáo cùng nhau tập trung chạy tới Lạc Dương. Thế nhưng Đông Phương Bạch và Chu Hoài Mân lại chọn một con đường nhỏ chạy về Hắc Mộc Nhai.
Chu Hoài Mân không thích trang phục nữ rườm ra, phức tạp, vậy nên Nàng vẫn mặc trang phục nam, quả nhiên phong lưu nho nhã, tuấn mỹ vô cùng, có thể nói là một mỹ thiếu niên, dù cho Phan An tái thế cũng không bằng. Lúc này Đông Phương Bạch mặc một thân nữ trang màu tím, mỹ lệ mà cao quý, xuất trần. Hai người các nàng nhàn nhả kỵ cùng một con tuấn mã chậm chậm thưởng thức phong cảnh thanh u trên đường.
Từ lúc đem trái tim giao cho Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch càng ngày càng nghĩ cuộc sống của nàng hóa ra có thể dễ dàng trở nên thú vị như vậy, không cần cố gắng giấu diếm bất cứ chuyện gì, không cần phải thay đổi chính mình vì bất cứ ai, cứ là chính mình, muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lúc nào cũng có người quan tâm: chuyện ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ điều được an bài từ trước. Cho đến ngày hôm nay Đông Phương Bạch mới hiểu, thì ra cái cảm giác được người khác yêu thương che chở là như vậy. Lúc này đây, nàng mới là người được che chở.
"Mân Nhi, phụ mẫu muội là người như thế nào?" Đông Phương Bạch ngày càng trở nên tò mò càng muốn hiểu thêm về Chu Hoài Mân, là người như thế nào thì mới có thể dạy dỗ ra một người phi thường như Mân Nhi của nàng kia chứ.
1
Nhắc tới phụ mẫu, khuôn mặt Chu Hoài Mân tỏ vẻ kính phục thương yêu vô cùng, Nàng tự hào mà nói:
"Phụ vương của muội là một người cực kỳ cưng chiều con gái, người thường nói là nam tử hán đại trượng phu thì phải trải qua trăm ngàn khó khăn thiên chuy bạch luyện thì mới thành tài, thế nhưng con gái thì khác phải được hạnh phúc được cưng chiều sủng ái. Chỉ cần muội muốn thứ gì, người nhất định làm bằng được cho muội, có thể nói là hữu cầu tất ứng. Cho dù yêu cầu của muội có vô lý như thế nào thì người cũng chưa từng trách mắng muội dù chỉ một câu.
Thế nên mẫu phi rất hay vì việc phụ vương chiều chuộng muội mà tranh cãi với người............................. Mẫu phi vốn xuất thân từ thế gia vọng tộc, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, có thể nói là phú học ngũ xa, bác học đa tài, với mọi chuyện bà luôn có cái nhìn đúng đắn, rất có kiến giải của riêng mình. Vậy nên với việc giáo dục muội bà cũng yêu cầu rất cao. Hận không thể đem toàn bộ tài học của mình mà chỉ dạy, truyền thụ cho muội. Bà thường nói, nữ tử cần phải dũng cảm, tự lập mà sống chứ không nên chuyện gì cũng dựa vào nam tử.
Việc học tập đạo lý kinh thương mua bán của muội cũng là do mẫu phi chỉ bảo. Bà biết tính cách của muội bất thường, không thích nghe theo luân lý phụ đức, bà muốn muội cho dù có thoát ly thế tục gia đình cũng có thể sống mạnh khỏe."
Nhìn nụ cười rực rỡ tràn đầy hạnh phúc của Chu Hoài Mân, Đông Phương Bạch có chút mong ước, có phụ mẫu như vậy, thật là may mắn biết bao!!!
Cảm thấy dáng vẻ cô đơn của Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân bỗng nhiên im lặng. Phụ mẫu của Đông Phương vì mạng sống của bản thân mà bỏ rơi nàng, chắc trong lòng nàng cũng vẫn còn rất khó chịu vì chuyện đó.
" Đông Phương, chúng ta không thể lựa chọn phụ mẫu, lựa chọn nguồn gốc của bản thân, thế nhưng chúng ta vẫn may mắn, bởi vì chúng ta có thể lựa chọn người bên cạnh mình suốt đời là ai, lựa chọn người vợ của bản thân. Cho dù mọi người trên khắp thế gian này quay lưng lại với huynh, muội sẽ vẫn mãi đi cùng huynh. Cùng huynh tới tận chân trời góc biển, cùng huynh đi tới hết cuộc đời."
Đông Phương Bạch cảm động nhìn về phía Chu Hoài Mân, phải rồi, chuyện đã qua thì không nên nhắc lại nữa, trước đây nàng cố chấp với tình cảm dành cho Lệnh Hồ Xung, chẳng phải chỉ vì muốn có được tình yêu đích thực hay sao? Đáng tiếc, hắn chẳng bao giờ biết quý trọng nàng, quý trọng tình cảm của nàng. Mà lúc này đây, nàng có Mân Nhi bên cạnh, cần gì phải bỏ gần tìm xa, theo đuổi một thứ mãi không thuộc về nàng mà bỏ lỡ hạnh phúc trước mắt.
"Đông Phương, chờ thu xếp mọi chuyện của Nhật Nguyệt Thần giáo xong xuôi, chúng ta nhất định phải đi Nam Xương một chuyến, thăm mộ phụ mẫu của muội, cũng như làm cho hai người biết được huynh."
Chu Hoài Mân nói ra lời thật tâm từ tận đấy lòng, nếu như Nàng đã lựa chọn Đông Phương Bạch, cần phải nói cho tất cả mọi người biết mối quan hệ của hai người các nàng, chẳng cần phải lén lút trốn tránh không dám để người khác biết. Tình yêu của Nàng, Nàng không cần bất cứ ai tới phán xét.
Nói không vui thì quả thật là dối lòng, ý của Mân Nhi là giới thiệu nàng với phụ mẫu của muội ấy sao??? Lúc trước cho dù bản thân có liều mình cứu mạng Lệnh Hồ Xung vô số lần, hắn cũng chưa từng nói gì tới việc dẫn nàng ra mắt sư phụ và sư nương của hắn, thì ra giữa người và người lại có sự khác biệt lớn đến vậy. Vô ý so sánh Chu Hoài Mân và Lệnh Hồ Xung, không biết cố ý hay vô tình nàng luôn luôn không tự chủ được mà cảm giác Mân Nhi tốt hơn hắn rất nhiều.
"Đông Phương, huynh muốn tiếp tục ra vẻ nam tử hay muốn mặc trang phục nữ tử?" Chu Hoài Mân bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Nàng thâm ý mà hỏi Đông Phương Bạch.
"Có gì khác nhau sao?" Thấy vẻ mặt kỳ quái của người yêu, Đông Phương Bạch ngơ ngác chẳng thể nào hiểu được ý nghĩ của Nàng.
Chu Hoài Mân xấu hổ gượng cười :
"Trước khi mất, mẫu phi có để lại cho muội năm vạn lượng hoàng kim. Trước đây vì kế hoạch báo thù muội đã sử dụng hơn một nửa số tiền đó, còn lại chắc chỉ khoảng gần hai vạn lượng. Nhưng mấy ngày trước, muội đã lấy lợi tức từ những cửa hàng muội kinh doanh từ trước tới nay mà bù vào. Nếu như huynh muốn tiếp tục làm nam tử, muội sẽ đem năm vạn lượng hoàng kim làm đồ cưới, còn nếu huynh muốn dùng thân phận nữ nhi, muội liền dùng số tiền đó làm sính lễ."
Ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ Đông Phương Bạch, nàng tại thanh lâu làm hoa khôi, rực rỡ kiêu kỳ, không ai sánh được, tuy rằng lúc đó chỉ bởi vì tiện cho việc tìm hiểu tin tức, cũng vì muốn thử dùng thân phận nữ tử sống vì bản thân một lần. Nếu không phải vì như vậy, nàng đường đường giáo chủ một giáo lại làm sao phải tự mình hạ thấp thân phận làm loại chuyện như thế chứ???
"Muội thì sao?? Muốn làm nam tử hay là nữ tử?" Đông Phương Bạch hỏi ngược lại Chu Hoài Mân.
Chu Hoài Mân tùy ý trả lời: "Muội cũng không có gì ý kiến, là nam hay nữ gì với muội đều như nhau cả. Thế nhưng mấy chục năm qua đại đa số thời điểm đều mặc trang phục của nam tử, mặc nữ trang thật sự ít tới thảm thương."
"Vậy thì tôi đem những lời nói mới vừa rồi tặng cho muội." Đông Phương Bạch mỉm cười.
Chu Hoài Mân giật mình sửng sốt, tính cách của Đông Phương trước nay vẫn luôn bá đạo, muốn người khác phục tùng lời nói của nàng, vậy mà giờ đây lại suy nghĩ cho bản thân, thay Nàng lo lắng cảm thụ. Trong thâm tâm Chu Hoài Mân không khỏi nổi lên chút phiếm ngọt ngào.
Liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Bạch, Đông Phương Bạch thấy dáng vẻ của Nàng như thế hù lạnh một tiếng.< Nhìn vậy có ý gì chứ, làm như tôi là một kẻ không biết phân biệt phải trái lắm không bằng> Không để ý tới Chu Hoài Mân, giơ roi thúc ngựa, thẳng tắp mà chạy về phía trước.
Chu Hoài Mân buồn cười mà nhìn Đông Phương Bạch, thật dễ tức giận!! Quật mạnh chiếc roi trong tay, tăng nhanh hơn tốc độ, tâm trạng vui vẻ mà đuổi theo người thương. Hai người các nàng cứ như vậy mà vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện líu lo.
Dù cho có cưỡi ngựa nhanh như thế nào thì khi cả hai tới Hắc Mộc Nhai cũng đã là nửa tháng sau đó. Người trong Nhật Nguyệt thần giáo nghe tin giáo chủ đã trở về, ai nấy cũng phấn khởi tinh thần, sĩ khí tăng lên rất nhiều. Đông Phương Bạch mạnh mẽ mà vang dội nói rõ vì báo mối hận bị hạ rượu độc, nàng ra chỉ lệnh cho đệ tử trong thần giáo phản kích với người của chính phái, khuất phục sĩ nhuệ khí của đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái.
Trong thời gian ngắn, người của phái Ngũ Nhạc giảm xuống trầm trọng, thực lực mất đi một mảng lớn, cứ như vậy mà trở về trong núi, giữ nghiêng sơn quy. Lúc này đây, hai phái chính tà tạm thời có một khoảng thời gian yên tĩnh.
Đồng Bách Hùng đứng trong nội điện, trên mặt không thể kiềm nén được vẻ vui sướng mà nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!