Sau khi Đông Phương Bất Bại trúng độc, hai phái chính tà triển khai một trận chém giết khốc liệt, người chết và bị thương vô số. Chu Hoài Mân nhân dịp hỗn loạn mang Đông Phương Bạch tới Lục Noãn sơn trang tránh nạn, trốn khỏi sự truy sát của đệ tử chính phái.
"Chất độc này gọi là Phệ tâm. Sau khi trúng độc, tứ chi và trái tim, đau như dao cắt, mười ngày sau, tinh thần hỗn loạn, tính tình biến đổi. Một tháng sau, ngũ quan mất hết, thất khiếu chảy máu, ngũ tạng lục phủ như bị lửa đốt mà chết. Thật sự rất nham hiểm hung ác."
Vân Hà là đại phu riêng của Ninh vương, sau khi Ninh vương mưu phản thất bại bị bắt, Ninh vương phủ trở nên hoang tàn, hắn đầu phục dưới trướng Chu Hoài Mân, vẫn luôn trốn ở Lục Noãn sơn trang. Người này lúc trước chịu ơn cứu mạng của Ninh vương, đối với Chu Hoài Mân hết mực trung thành, trước sau như một. Hắn hiểu rõ y thuật, tuy rằng không tài năng như Bình Nhất Chỉ thế nhưng cũng có thể nói là hiếm thấy trên đời, vậy nên lời nói của hắn nhất định không sai.
Kỳ thật Chu Hoài Mân định ra lệnh cho Bình Nhất Chỉ đến trị liệu cho Đông Phương Bạch, thế nhưng trong nội bộ thần giáo truyền tới tin tức, Nhậm Ngã Hành vốn bị nhốt dưới đáy Tây Hồ nay lại biến mất không rõ tung tích. Bình Nhất Chỉ là cựu thần của Nhậm Ngã Hành, vẫn luôn trung thành tận tâm với Nhậm Ngã Hành, mấu chốt là, Nàng sợ Bình Nhất Chỉ rắp tâm hãm hại Đông Phương Bạch.
"Có biện pháp trị liệu không?" Chu Hoài Mân nắm chặt hai ống tay áo, toàn thân run run, giọng nói lạnh lùng, cố gắng bảo trì bình tĩnh, lúc này việc quan trọng nhất là cứu Đông Phương, tính mạng của nàng quan trọng nhất, những kẻ đó, trước sau gì Nàng cũng diệt trừ tận gốc.
Vân Hà trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, không chắc chắn mà nói:
"Theo thuộc hạ biết, chỉ có dùng tuyết thiềm và hoa vô ngân sinh trưởng trên núi Côn Lôn mới có khả năng giải loại độc này... Chỉ là..."
1
"Được rời, không cần nói nữa. Ngươi chỉ cần nói ta biết, nếu dùng y thuật suốt đời của ngươi cùng những dược liệu quý hiếm trong sơn trang, có thể bảo trụ Đông Phương được bao lâu?" Chu Hoài Mân nôn nóng cắt ngang lời hắn.
"Trong kho còn có bốn đóa Thiên Sơn tuyết liên, hơn nữa còn mấy dược liệu quý hiếm, có thêm châm cứu và ngâm dược, cũng chỉ nhiều nhất một tháng." Vân Hà miễn cưỡng mà nói, cần bỏ ra thật lớn kỳ công mới có thể bảo trụ người này .
"Được rồi!! Trong vòng một tháng này còn nhọc lòng Vân đại phu lo lắng một phen." Chu Hoài Mân nhìn thẳng vào Đông Phương Bạch, kiên cường mà nói:
"Ta sẽ dẫn một số người cưỡi ngựa đến núi Côn Lôn."
"Không thể...." Vân Hà vội vàng ngăn cản
"Có điều này chủ tử còn không biết, tuyết thiềm và hoa vô ngân là vật có linh tính, giống như nhân sâm ngàn năm, nhiều người sẽ làm bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy. Hơn nữa tuyết thiềm và hoa vô ngân là thiên hạ chí bảo, chỉ có thể vô tình gặp phải chứ không thể cưỡng cầu mà có, tất cả dựa vào cơ duyên, nhiều người đi cũng vô dụng mà thôi."
"Vậy được rồi, một mình ta đi." Chu Hoài Mân suy nghĩ một chút, không chút do dự mà quyết định.
"Thế nhưng chủ tử...?"Vân Hà kinh hãi, chủ tử hà tất phải như vậy, vì một giáo chủ ma giáo có đáng hay không chứ... Núi Côn Lôn quanh năm băng tuyết, hoàn cảnh rất là ác liệt. Tuyết thiềm và hoa vô ngân lại xuất quỷ nhập thần, giống như lông chim phượng, sừng kỳ lân, đến nay chẳng ai có thể tìm thấy, chủ tử sao có thể tìm được cơ chứ???!!
"Đừng nói thêm gì nữa."Chu Hoài Mân vun tay vẩy vẩy, không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào của Vân Hà nữa.
"Ta đã ra lệnh cho Vương Tuẫn cùng những người khác bảo vệ sơn trang, trong một tháng này, vô luận các ngươi dùng biện pháp gì, bất kể nỗ lực đại giới nhiều như thế nào, ta muốn phải bảo trụ tính mạng của Đông Phương. Nếu không, nàng chết ta chết"
"Dạ..." Vân Hà há miệng muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu đáp ứng.
Tuyết thiềm và hoa vô ngân là báu vật vô giá chỉ có thể vô tình gặp phải, giá trị cao hơn Thiên Sơn tuyết liên đến cả ngàn lần. Núi Côn Lôn quanh năm băng tuyết bao trùm, trời đất dường như chẳng chút khác biệt, con người nếu sinh sống ở đây lâu sẽ rất dễ bị mù. Chu Hoài Mân không dám khinh thường, căn cứ vào những đầu mối mà Vân đại phu cung cấp, Nàng quyết định ôm cây đợi thỏ.
Trên người Nàng bọc một lớp áo bông thật dày, bên ngoài đều là dùng da lông của chồn bạc mà làm thành, ngày hôm nay đã vào giữa đông, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, lạnh khủng khiếp. Nếu không phải có nội lực che chở, một mình một người ở vùng địa cực lạnh lẽo, cho dù là đàn ông trung niên hay thanh niên trai tráng khỏe mạnh cũng không chịu nỗi quá một ngày một đêm.
Mỗi ngày gió tuyết tra tấn da thịt, toàn thân của Chu Hoài Mân trừ ánh mắt vẫn sáng lóe ra, những thứ khác đều vô cùng thê thảm. Ông trời cũng giúp Nàng, có thể là lòng thành tâm của Nàng cảm động thiên địa, rốt cục sau mười tám ngày chờ đợi Nàng đã nhìn thấy được tuyết thiềm.
Gặp là một chuyện, bắt được nó ....... lại là một chuyện khác. Nghe Vân Hà đại phu nói, tuyết thiềm rất thích uống máu nóng, cần phải có một người tự nguyện mỗi ngày cho nó uống máu tươi thì nó mới dễ dàng cho kẻ đó tiếp cận. Để dẫn dụ tuyết thiềm, mỗi ngày Chu Hoài Mân thả trên mặt tuyết một chén máu tươi, mà chén máu này là Nàng mỗi ngày cắt cổ tay chính mình lấy ra.
Rốt cục tuyết thiềm không thể nhịn được bị mê hoặc, sau bốn ngày, tuyết thiềm bắt đầu đến gần chén máu, ngày thứ năm bắt đầu uống máu của Chu Hoài Mân, cứ như vậy uống liên tục ba ngày. Chu Hoài Mân mới nhân cơ hội nó thả lỏng cảnh giác trong hốc lát mà bắt được nó, đặt trong lòng dây thép được bí chế tinh xảo, mỗi ngày lại dùng máu tươi của chính mình nuôi sống nó.
Hoa vô ngân thường mọc ở vách núi đá dựng đứng nơi cao nhất của núi Côn Lôn, lại luôn có mãng xà to lớn luôn luôn canh giữ. Để lấy được hoa vô ngân, Chu Hoài Mân cùng mãng xà đại chiến ba ngày ba đêm, ở tình trạng kiệt sức hoàn toàn giết chết mãng xà, hái xuống một đóa hoa vô ngân, lại dùng sáp mỡ bôi lên, bảo trì độ tươi mới.
Đợi tới lúc Nàng chạy về tới Lục Noãn sơn trang đã là hai ngày sau, đưa tuyết thiềm và hoa vô ngân cho Vân Hà xong xuôi, Chu Hoài Mân ngất xỉu tại chỗ.
Vương Tuẫn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Hoài Mân, trong lòng bất mãn, tên giáo chủ ma giáo kia có tài đức gì mà đáng giá quận chúa bất chấp tính mạng cứu giúp chứ?
"Vân đại phu, quận chúa thế nào?" Chủ tử vốn hăng hái tràn dày sức sống, giờ phút này biến thành thê thảm, hắn thật sự không đành lòng.
Vân Hà thở dài:
"Chủ tử mất máu quá nhiều, nội lực bị hao mòn nghiêm trọng, lại nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, chống đỡ được về tới đây đã là kỳ tích. Nếu như không phải bận tâm Đông Phương giáo chủ, dùng ý niệm chống đỡ, sợ là sớm đã tiêu hao thể lực mà ngất xỉu từ lâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!