Sau khi Chu Hoài Mân rời khỏi Tấn Dương, Nàng cũng không vội vàng chạy tới chùa Thiếu Lâm mà nhàn nhã dạo chơi trên núi Hoa Sơn. Khi đã đại khái nắm được tình hình chung của Hoa Sơn, Chu Hoài Mân mới cất bước đi tới dưới chân núi Tung Sơn.
Nhìn xa xa thấp thoáng những tòa cổ tháp mấy ngàn năm, Chu Hoài Mân bỗng nhiên sinh ra cái cảm giác như cách xa cả một thế hệ. Ở nơi này sinh hoạt quá lâu, kí ức về cuộc sống ở hiện đại đã dần lùi vào dĩ vãng, Trung Hoa ngàn năm lịch sử sống động trước mắt. Bỗng nhiên hồi tưởng cứ như kiếp trước mà Nàng một lần nữa được sinh ra.
Từ phía xa chạy tới một đám người, Chu Hoài Mân liếc mắt nhìn một cái, thì ra là đám đệ tử Hoa Sơn. Người của Hoa Sơn sao lại tới đây? Mà cũng đúng, Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử phái Hoa Sơn, người của Hoa Sơn tới đây cũng không có gì là quá đáng.
Làm bộ như không thèm để ý, Chu Hoài Mân sửa lại vạt áo, cây quạt bằng ngọc trong tay mở ra, phơ phẩy trong không trung, tiêu sái mà bước đi. Khi đám người kia chạy tới bên cạnh, Chu Hoài Mân bỗng nhiên ra tay, đám người lập tức dừng lại. Chu Hoài Mân dùng quạt nâng cằm tên nhóc con xem ra có vẻ trẻ nhất trong đám, lạnh lùng cười hỏi:
"Ta hỏi ngươi nói, nên thành thật trả lời, nếu không ta thiến ngươi, ngươi chắc cũng không muốn biết cái cảm giác làm thái giám là sao đâu nhỉ?"
Tên thanh niên sợ tới mức xanh cả mặt, hai đầu gối run run vội vàng gật đầu.
Chu Hoài Mân hài lòng rút cây quạt ra, lười nhác hỏi:
"Các ngươi tới núi Thiếu Thất làm gì?"
"Tới ám sát Đông Phương Bất Bại."
"Ai bảo các ngươi đi tới?"
"Sư phụ!"
"À!!" Trong đầu Chu Hoài Mân không ngừng tính toán, lão già chết tiệt Nhạc Bất Quần kia quả thật là một tên ngụy quân tử, Nàng mỉm cười.
"Làm thế nào mà các ngươi biết Đông Phương Bất Bại ở đây?"
"Sư phụ cho người âm thầm theo dõi đại sư huynh, biết được huynh ấy và Đông Phương Bất Bại có giao hảo qua lại, nên mới phái chúng ta tới đây!!!"
Chu Hoài Mân thầm nghĩ không tốt: "Trừ bọn ngươi ra, còn có ai biết?"
"Mọi người trong phái Ngũ Nhạc đều đã tới, trước chúng ta còn có một nhóm người, hiện tại đã đến dưới chân núi, chúng ta là đang muốn chạy nhanh họp mặt với bọn họ."
"Tốt!!" Chu Hoài Mân lộ ra vẻ mặt hưng phấn:
"Ta đến đây cũng vì Đông Phương Bất Bại. Ngươi dẫn ta đi cùng." Nói xong Chu Hoài Mân nhanh tay giải huyệt đạo của tên thanh niên.
Tên thanh niên nghe vậy vui mừng mà nói:
"Ngươi cũng tới giết Đông Phương Bất Bại?"
Chu Hoài Mân mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia gian xảo, hết sức mị hoặc, tên thanh niên lập tức đỏ mặt, lớn như vậy hắn chưa bao giờ gặp được một nam tử xinh đẹp như vậy.
Chu Hoài Mân càng cười lớn, chuyển chuyển cây quạt, ngửa đầu lên nói:
"Đúng vậy, ta cũng đến tìm Đông Phương Bất Bại."
"Chúng ta nên đi nhanh, đừng để cho ma đầu chạy thoát." Tên thanh niên kích động mà nói.
"Được rồi!! Cũng không cần tốn sức, các ngươi cứ ở đây mà chờ tin tốt lành đi, với thân thủ của ta, Đông Phương Bất Bại không có cửa mà lọt vào mắt ta đâu."
"Chuyện này......." Tên thanh niên do dự, nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt, đến lúc đó nói với sư phụ chính tay hắn đã giết Đông Phương Bất Bại, công lao tự nhiên là của một mình hắn, sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng, nói không chừng khi sư phụ vui vẻ người sẽ truyền Tử Hà thần công cho hắn.
Khi nhìn thấy một bóng hồng đập vào mi mắt, Chu Hoài Mân sửng sốt hô to:
"Đông Phương Bạch!!"
"Lệnh Hồ Xung!" Chu Hoài Mân khó có thể tin mà nhìn Lệnh Hồ Xung, lửa giận ngập trời.
"Vì sao ngươi không tránh?" trường kiếm của Lệnh Hồ Xung rơi xuống đất, kinh hoảng nhìn thân hình lung lay sắp đổ của Đông Phương Bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!