Chương 1: ☆, Chuyện Vui Khi Còn Nhỏ

"Cách bùm bùm, cách bùm bùm..."

Tiếng trống bỏi lay động vang lên đều đặn bên tai, âm thanh khó chịu đó cứ không ngừng hỗn loạn, Chu Noãn tức giận mở mắt, là kẻ nào ăn ở không đang quấy rầy giấc ngủ của Nàng vậy, không thấy bà cô mày mệt cả đêm à, bộ tính không cho người khác ngủ sao!!!

" Mân Nhi, Mân Nhi dậy đi con.... Vương gia, Mân Nhi dậy rồi kìa." Một giọng nói ôn nhu xen lẫn niềm vui vang lên, đập vào mắt Nàng là một nữ tử có dung mạo thanh lệ nhẹ nhàng. Chu Noãn ngây người chết đứng, Đại mỹ nhân, ngươi là ai vậy??? Sao lại ở trong nhà của ta.

"Vương gia, ngài mau nhìn nè, hình như Mân Nhi đang nói chuyện với ta?" Nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười, nàng ta khích động lôi kéo cánh tay của nam tử bên cạnh mình.

"Ta thấy rồi, thấy rồi!!! Con gái của bản vương thì đương nhiên không giống người bình thường rồi, mới hai tháng mà có thể nhao nhao nói chuyện, sau này khi trưởng thành con bé nhất định sẽ bất phàm, không phải một vật trong ao...."

Nam tử nắm tay nữ tử, mười ngón xen chặt vào nhau, ánh mắt nhu tình cũng mười phần mừng rỡ.

Thử hỏi trên đời có cha mẹ nào nhìn thấy con mình giỏi giang mà không cảm thấy tự hào cơ chứ...

"Có gì đó không đúng à nha!!!"

Lúc này Chu Noãn mới kinh ngạc phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, Nàng không thể nói chuyện, Nàng cố gắng phát ra âm thanh, nhưng tất cả những cố gắng của Nàng chỉ là những tiếng "A...A" đơn giản, liếc mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, trời ơi!!! Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?

"Ha Ha..... Ha Ha." Nam tử thoải mái cười to

" Tố Trân, nàng mau xem, mau xem kia, ánh mắt của Mân Nhi thật sáng, thật sinh động, con bé còn biết nhìn xung quanh nữa kìa..."

.....

Nữ tử cúi gầm xuống, trầm mặc, có chút cảm giác bi thương, nàng ôm đứa trẻ trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt tiều tụy. Nam tử thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe như đã quyết tâm làm chuyện gì đó, ôm nữ tử cùng đứa nhỏ vào lòng như an ủi, như tiếp thêm sức mạnh cho nàng:

"Nàng hạ sinh đứa nhỏ này ở bên ngoài, chuyện con của chúng ta hoàng thượng còn chưa biết, ta nghĩ không bằng như vậy đi, chúng ta đem chuyện này giấu đi, nói con bé là nhặt được trong lúc đi du ngoạn. Lịch đại hoàng để chỉ muốn đem thế tử , quận chúa ruột thịt vào kinh làm con tin. Mân Nhi nếu là một đứa nhỏ được nhặt về thì hoàng thượng sẽ không để ý tới con bé, như vậy con của chúng ta sẽ được an toàn phần nào...."

"Chuyện này??" Nữ tử kinh ngạc mở to ánh mắt khó hiểu nhìn nam tử trước mặt mình, nàng đau lòng ai oán mà nói:

"Thế nhưng như vậy không phải con trai của chúng ta....."

"Nó là thế tử, tương lai phải làm một nam tử hán đại trượng phu, muốn thành cơ nghiệp nhất định phải trải qua mưa gió. Phải vượt qua gian nan thì mới có thể trưởng thành. Con trai của bản vương nhất định không thể là một kẻ phàm phu chỉ biết ham sống hưởng lạc được." Nam tử kiên định nói.

"Nhưng Mân Nhi thì khác, con bé là một nữ tử, tương lai sau này phải gả chồng dạy con. Nếu đưa con bé tới Bắc Kinh, sau này khi nó trưởng thành hoàng đế nhất định đem con bé chỉ hôn cho một đại thần tâm phúc nào đó của hắn, bản vương không muốn tương lai con gái của bản vương bị người khác nắm trong tay, hạnh phúc của con bé phải do chính nó lựa chọn.

Dù là bất cứ giá nào, bản vương nhất định phải cho con gái của bản vương tự chọn một vị hôn phu xứng đáng mà nó yêu..."

"Vương gia, cám ơn ngài...." Nữ tử vùi đầu thật sâu vào trong lòng nam tử, nghẹn ngào rơi lệ.

Thời gian thấm thoát, đảo mắt mới đó đã năm năm trôi qua. Lúc trước chỉ là một đứa trẻ mới sinh còn quấn trong tả lót mà giờ đây đã trở thành một cô bé mắt to khả ái.

Thời tiết ở Nam Xương có phần ướt át, phong cảnh hữu tình, sơn tranh thủy tú, mà trong năm năm qua, nói dài không dài nói ngắn không ngắn cũng đã đủ thời gian để cho Chu Hoài Mân có thể đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Hành động chân thật, sinh hoạt hằng ngày cứ một lần rồi một lần diễn ra ngay trước mắt Nàng, cuộc sống tươi đẹp trước mặt Nàng làm cho Nàng rốt cục cũng thừa nhận đây không phải một giấc mơ, nó chân thực, nó tồn tại. Nàng thật sự đang sống ở triều Minh, sống trong một cái thời đại lịch sử huy hoàng.

"Quận chúa, Vương gia đang tìm người."

Nha đầu Uẩn Phi cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy cô bé đang thẩn thờ ngồi trên tảng đá trong vườn hoa , Tiểu chủ tử lại có chuyện gì nữa thế. Tiểu tổ tông của ta lúc thì hoạt bát vui vẻ, lúc lại trầm mặc không nói một câu, thật sự không đoán được cô bé đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Chu Hoài Mân nhìn vẻ mặt đau khổ như đang nhìn kẻ thù của Uẩn Phi thì bỗng nhiên mỉm cười, trong đầu chỉ muốn nghĩ cách chọc ghẹo nàng ta.

Nàng thoáng cái nhào vào trong lòng Uẩn Phi, cọ cọ đầu vào ngực cô gái trẻ, giọng nói nũng nịu:

"Uẩn Phi tỷ tỷ, ta nhớ ngươi muốn chết.."

Uẩn Phi đỏ mặt, Tiểu chủ tử thật là, một chút phép tắc cũng không có. Nàng cố sức thoát khỏi Chu Hoài Mân, Uẩn Phi hờn dỗi mà nhéo nhéo khuôn mặt khả ái tinh xảo kia.

"Được rồi, tiểu tổ tông của ta, quận chúa của ta đừng quậy nữa, Vương gia chờ lâu không thấy người tới nhất định sẽ rất tức giận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!