Mẹ ta từng bị chó dại cắn, rồi phát bệnh sợ nước mà chết. Sau khi bà mất, ta bắt đầu sợ chó, không quan trọng là chó dại hay chó thường.
Để bảo vệ bản thân, ta chế ra một loại thuốc độc có thể gi.ế.. t chó nhưng vô hại với người.
Chưa bao giờ dùng đến, chỉ mang theo bên mình để thấy yên tâm.
Cái c.h.ế. t của ngũ công tử nhà họ Chương khiến ta luôn day dứt, nên khi hoàng hậu bảo ta cùng đi xem chó với bà, ta đã cố kìm nén nỗi sợ mà đồng ý.
Không ngờ bầy chó đó đột nhiên phát điên, còn cắn bị thương cả hoàng hậu…
Ta giải thích với hoàng thượng như vậy, người chẳng chút nghi ngờ, trái lại còn vì ta nhắc đến mẹ mà bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp với bà.
Vết thương của hoàng hậu tưởng nặng mà không đáng lo, chỉ là vết cắn rách da.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Không ai để tâm, cho đến mười ngày sau, hoàng hậu bắt đầu phát sốt, chóng mặt, buồn nôn, sợ nước, sợ gió, dễ cáu gắt…
Bà ta mắc chứng sợ nước.
Nhưng ba con ch. ó đó hoàn toàn không phải chó dại.
Không ai hiểu vì sao bà lại phát bệnh.
Thái y viện bó tay.
Ta cũng không còn cách nào.
Ai cũng biết, bệnh sợ nước không có thuốc chữa.
Bệnh phát rất nhanh, hai ngày sau, hoàng hậu toàn thân tê liệt, nằm bất động chờ ch/ế//t.
Ta đến thăm bà, công chúa Đức Ninh mắt sưng đỏ, chắc đã khóc không biết bao nhiêu lần, giống y như ta khi xưa.
Ta lau mặt cho hoàng hậu, khẽ thì thầm bên tai:
"Thật ra, bệnh sợ nước ta có thể chữa. Sau khi mẹ ta mất, ta đã đọc kỹ lại những ghi chép bà để lại, nghiên cứu rất lâu mới tìm ra cách."
Hoàng hậu khó nhọc đảo mắt nhìn ta, cổ họng phát ra tiếng khò khè: Cứu… cứu ta…
Hoàng hậu vì muốn hại ta, đã huấn luyện chó dữ tấn công theo mệnh lệnh.
Để tỏ ra vô tội, bà ta còn chấp nhận lấy thân làm mồi.
Trời mưa, khung cảnh hỗn loạn, bà ta lại bị thương, ta hạ độc lúc đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ta không biết âm mưu của bà, cũng chẳng có kế hoạch cụ thể.
Ta chỉ luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần thời cơ đến, ta sẽ trả thù cho mẹ.
"Cảm ơn bà đã cho ta cơ hội ra tay," ta nói.
Hoàng hậu trừng mắt, tay yếu ớt đập vào thành giường, ánh mắt tràn đầy hận thù và tuyệt vọng.
Tiện… tiện nhân…
Hoàng hậu ch//ế/t rồi.
Ta cũng chẳng còn lý do gì để ở lại kinh thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!