Bùi Tam đứng sang một bên, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào và xao xuyến không nói nên lời, thế nhưng hắn ta không biết rằng, mỗi lần hắn ta thản nhiên liếc mắt sang bên cạnh, Tập Hồng Nhụy liền thầm cười lạnh trong lòng một tiếng.
Mặc dù sau khi biết rằng nàng là một con hề trong một cuốn tiểu thuyết, ý nghĩa tồn tại chẳng qua chỉ là làm nền cho sự si tình, trí tuệ, cao thượng của nam nữ chính, nàng liền sinh ra một loại chán ghét khó nói thành lời đối với nam nữ chính.
Nhưng dù sao, một nữ phụ cấp thấp như nàng ta, ngay cả vạt áo của nam nữ chính cũng không chạm tới được, cho dù có oán hận, cũng rất mơ hồ.
Nỗi oán hận lưu lại sâu sắc nhất trong lòng nàng, ngược lại là sự trêu đùa của Bùi Tam vào khoảnh khắc nàng sắp chết.
Nàng là người có dã tâm như vậy, cho dù bị hủy hoại dung mạo, bị đưa đến kỹ viện, trở thành kỹ nữ thấp kém nhất, cũng hoàn toàn không từ bỏ ý định sống tiếp.
Cho nên khi Bùi Tam tìm đến nàng, muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất từ nàn, nàng cũng chiều theo ý hắn ta.
Nàng dâng hiến tất cả những gì hèn mọn nhất của mình cho hắn ta, Bùi Tam rốt cục cũng vừa lòng, đáp ứng sẽ đưa nàng rời khỏi đây.
Ngay lúc nàng vui mừng khôn xiết, mừng đến rơi nước mắt, thu dọn đồ đạc muốn đi cùng hắn ta, thì thứ đón chờ nàng là một nhóm khách với những căn bệnh lở loét. (ý nói bệnh xã hội)
Nàng tự an ủi bản thân, đây là hiểu lầm, Bùi Tam có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.
Thế nhưng khi nàng nắm chặt con dao găm giấu trong người, cả người đầy máu, cười như điên dại đi tìm hắn ta, chỉ thấy hắn ta khẽ nhướng mày.
Nàng chỉ thấy hắn ta hơi nhíu mày vì có thể hắn ta ngạc nhiên là nàng vẫn còn sống sót.
Tập Hồng Nhụy cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một nụ cười không thể che giấu.
Có lẽ theo logic của thế giới này, một nha hoàn như nàng, không nên có ý nghĩ khác với các nhân vật nam và nữ chính.
Vậy thì nàng và Bùi Tam là hai nô lệ bình đẳng như nhau, chẳng lẽ không nên có tự tôn như nhau sao? Ha ha.
…
Ninh Lan tự đẩy xe lăn, chuẩn bị đi vào trong phòng, Lâm Oản muốn ngăn cản hắn, nhưng lại nghĩ ở thời cổ đại này, nữ tử phải xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, bởi vì cô ta đã đến đây rồi, nên không thể thoát khỏi loại quy tắc xã hội này, cho nên mới để hắn đi vào.
Sau khi Ninh Lan đi vào, hắn nhìn thấy những thứ đồ kỳ lạ ở trên bàn, có chút tò mò.
Hắn cầm một miếng ở trong tay, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, có chút khâm phục nói: "Đây là cái gì, thơm như vậy?"
Xà phòng có thể nói là một sản phẩm khoa học công nghệ có lợi của người hiện đại khi du hành tới thời cổ đại. Vừa đơn giản vừa dễ kiếm ra tiền nhất mà người hiện đại có thể làm ra.
Lâm Oản với tư cách là một giáo viên lịch sử chuyên nghiệp, đối với việc nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không vừa đến đã làm ra muối, thuốc súng gì đó thì xin miễn bàn, nhưng xà phòng thì cô ta có thể làm được.
Chỉ là phụ nữ thời cổ đại không có địa vị trong xã hội, nếu có thể thành thạo một ngành công nghiệp sinh lời như vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi, nếu thì có Thái tử làm chỗ dựa thì tốt quá rồi.
Cho nên Lâm Oản ngập ngừng hỏi: "Đây là xà phòng thơm mà ta làm lúc rảnh rỗi, dùng rất tốt, cho nên ta muốn mở một cửa hàng để bán, Thái tử có hứng thú muốn tham gia kinh doanh cùng không, ta có thể chia năm phần trăm lợi nhuận cho Thái tử."
"Tham gia cùng?" Ninh Lan mỉm cười: "Phu thê chúng ta là một, tham gia kinh doanh cùng là chuyện gì vậy, Thái tử phi muốn làm thì cứ làm đi, về phần chia sẻ kia thì không cần thiết phải làm vậy, mặc dù Ninh Lan ta không phải là một vị phu quân tốt, nhưng ta sẽ không bao giờ tham lam của hồi môn của nàng."
Lâm Oản sững sờ một lát, hơi ngẩng đầu lên.
Nam nhân thời cổ đại, đều coi nữ tử như phụ thuộc, như bao cát hút máu, giống như người cha ban đầu của nguyên chủ, chính là đã hút cạn của hồi môn của chính thê, lại nạp một tiểu thiếp được sủng ái, hành hạ con gái của chính thê.
Lúc đầu cô ta đồng ý gả cho một Thái tử bị què, chính là vì muốn có được sức mạnh để chống lại người cha cặn bã kia.
Gả qua đó cho dù cả đời chỉ có "cầm cân nảy mực" , không có chút tình cảm nào cũng không sao, dù sao đã đến nơi này rồi, gả cho ai mà chẳng phải gả.
*Cầm cân nảy mực: Cụm từ (người có trách nhiệm, nghĩa vụ) đảm bảo gìn giữ cho sự đúng đắn và công bằng.
Thật không ngờ rằng ở thế giới này, vị Thái tử bị què từng bị quý nữ toàn thành chê bai này, không chỉ có ngoại hình xuất chúng, mà ngay cả tư tưởng cũng rất thoáng.
Từ khi cô ta xuyên đến thời cổ đại, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự tôn trọng chân thành của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, tai cô ta không khỏi nóng bừng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!