Chương 50: Ngọc Trâm Kỳ Duyên

Đang nói, xe ngựa vương phủ cũng tới, Thụy vương phi được người vây quanh, từ trên xe bước ngựa xuống.

Phủ Quốc công tuy rằng vô cùng tôn quý, nhưng vương phủ dù sao cũng là hoàng thất, huyết thống của thiên tử, ngay cả Quốc công phu nhân, cũng phải nể mặt Thụy vương phi, đưa người nhà cùng nhau hành lễ.

Lão Thụy vương phi từ trên xe ngựa xuống, nắm tay Quốc công phu nhân trả lễ.

Cười nói: "Lúc thiếp muốn tiến cung, nghĩ đứa nhỏ Liên Nhi này đã lâu không gặp, nên tiện đường đến xem, muốn dẫn nó cùng đi, không biết có quấy rầy hay không?"

Quốc công phu nhân tuy rằng rất ghét Bạch Liên Nhi, nhưng Thụy vương phi dù sao cũng là vương phi, vẫn không thể chọc vào.

Vì thế bình tĩnh cười nói: "Nào có, đứa nhỏ kia có thể được ngài thương tiếc, cũng là phúc phận của nó."

Thụy vương phi cười hòa nhã, vươn tay về phía Bạch Liên Nhi.

Bạch Liên Nhi đang bị tỷ tỷ áp chế, thấy thế, nhất thời như bắt lấy cọng rơm cứu mạng nhào tới: "Dì!"

Thụy vương phi ôm nàng ta qua, thương tiếc vỗ vỗ đầu nàng ta, cười nhìn về phía phủ quốc công: "Trùng hợp gặp nhau, không bằng cùng nhau kết bạn?"

Bạch Thấm Quân sắp bị tức chết, nhưng Thụy vương phi ở đây, cũng chỉ có thể bỏ qua.

Ánh mắt thoáng nhìn, sau khi nhìn thấy một người, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Tiến lên vài bước, giữ chặt một nữ tử áo đỏ phía sau Thụy vương phi, mặt đầy lại cười nói: "Đây chính là Thụy vương thế tử phi nhỉ, quả nhiên là người ung dung khí thế như hoa mẫu đơn, không hổ là phong độ chủ mẫu, hoa cỏ trên mặt đường, muốn so sánh nhưng lại kém hơn nhiều"

Lâm Oản ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thấm Quân dung mạo xinh đẹp, tươi cười sang sảng.

Nhìn từ cách ăn mặc và khí chất của nàng ta, chắc hẳn chính là tỷ tỷ luôn bắt nạt nàng ta trong lời Bạch Liên Nhi.

Hôm nay nhìn thấy người thật, mới biết được vị đích tiểu thư này, lại là người sáng sủa sảng khoái như vậy. 

Nhưng cũng không có gì lạ, trên thế gian này, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn.

Bạch Liên Nhi lúc nào cũng dịu dàng yếu đuối, giống như bị bắt nạt, người khác tự nhiên cảm thấy trước là tỷ tỷ này đang bắt nạt người khác.

Tựa như ở phủ tướng quân, Lâm Dao làm như vậy với nguyên chủ, chỉ cần khóc một cái, Lâm phụ sẽ trong nháy mắt lùi bước.

Thứ nữ trong thiên hạ này, dường như đều thích đặt mình vào vị trí đáng thương, để cả thế giới biết họ bị bắt nạt.

Nhưng việc thứ nữ không được coi trọng, không phải là đương nhiên sao?

Ngay cả trong xã hội hiện tại, ai lại coi trọng con của người thứ ba?

Hưởng lợi từ tội lỗi của bề trên, lại không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào, trên đời này không có việc dễ dàng như vậy.

Lâm Oản, người cùng cảnh ngộ, rất có cảm tình với tiểu thư phủ này, mạnh dạn nắm lấy tay nàng ta.

Cười nói: "Bạch tiểu thư quá khen, tôi chỉ là một nữ tử nhỏ bé, làm sao so sánh được với Bạch tiểu thư, người tràn đầy sức sống và oai phong."

Bạch Thấm Quân rất ghét ai đó coi nàng ta như một phụ nữ bình thường, nghe được lời này, nàng ta càng vui sướng hơn.

Kéo tay Lâm Oản cười to: "Mẹ, con rất thích thế tử phi, để con và nàng ấy cùng đi trên một chiếc xe nhé!"

Sau đó, nhìn Bạch Liên Nhi với ánh mắt cười như không cười: "Để ngươi và vương phi cùng đi trên một chiếc xe, có lẽ cũng theo ý ngươi đấy."

Bạch Liên Nhi hiểu ý xấu xa trong lời nàng ta, nắm chặt ngón tay, nhưng nàng ta thực sự cũng có ý đó.

May mắn là Thụy Vương phi ra mặt giả vây cho nàng ta, ôm nàng ta cười hạnh phúc: "Thật tuyệt, con dâu của ta được Bạch tiểu thư quan tâm, đó cũng là niềm vinh hạnh của nàng ta, trò chuyện thật nhiều trên đường đi."

"Ta cũng đã lâu không gặp Liên Nhi rồi, đúng là thời gian để nói chuyện riêng với nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!