Người ta nói ái tình như lửa, có lẽ vì hôm nay trời nóng, dễ khiến lòng người bốc hỏa.
Sùng Văn Đế đã đi được một đoạn đường dài rồi, vốn đã nóng nực, bây giờ càng thêm khô nóng, nhưng hoa sen bên kia nhà thủy tạ*, chỉ có thể nhìn từ xa, cảm nhận hương thơm thoang thoảng, không thể đến gần.
*Nhà thủy tạ (): nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Tập Hồng Nhụy cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một nha hoàn, giấu kỹ Bạch Liên Nhi ra sau lưng, giữ gìn danh tiết cho nàng ta, đồng thời cũng che giấu đi dung mạo xinh đẹp kia.
Bạch Liên Nhi này quả thật rất xinh đẹp, nhưng không thể để nàng ta cướp mất phong thái của nàng được!
Hừ hừ, vì kiếp trước đã cho nàng ta một cơ hội, nhưng nàng ta không biết nắm bắt, vậy thì đừng trách ta cướp lấy vận mệnh Hoàng hậu của ngươi!
Biết rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nữ chính có thể trở thành Hoàng hậu, tâm tư Tập Hồng Nhụy liền hoạt động.
Bọ họ chỉ là đám nha hoàn nhỏ bé, cả đời chỉ có thể nhặt những thứ mà chủ tử bỏ đi, chủ tử là chính thê, vậy các nàng chính là thiếp thất, chủ tử là Hoàng hậu, vậy thì cớ gì nàng không thể trở thành Quý phi?
Nếu như khu bình luận của quyển sách này vẫn còn, chắc chắn sẽ có người cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng.
Làm sao một nha hoàn nhỏ bé, một cung nữ thấp hèn, có thể gả cho thường dân đã là may mắn lắm rồi, vậy mà lại dám mơ tưởng đến Hoàng đế!
Nam chính chỉ yêu nữ chính, bọn họ là trời sinh một đôi, tiện nhân như ngươi, sao dám mơ tưởng hão huyền!
Tập Hồng Nhụy thong dong vắt nước trên tóc và y phục, để mặc ánh sáng lấp lánh của mặt hồ phản chiếu lên mặt, trong màn sương mờ ảo, nàng khẽ ngẩng đầu ---
Ai nói ta muốn quyến rũ nam chính? Thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có mình hắn là Hoàng đế sao?
Nhân vật nam chính sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, nhưng hiện tại không phải là vẫn chưa phải sao?
Nàng chỉ muốn làm Quý phi, còn Hoàng đế là ai, có quan trọng gì đâu?
Tuy rằng Hoàng đế hiện giờ đã là một lão già, nhưng chỉ cần được sủng ái, ai lại chê Hoàng đế già chứ!
Trải qua một kiếp, nàng đã dùng chính bản thân mình để chứng minh cho những người trong khu bình luận kia thấy, nam chính ngoài nữ chính ra, sẽ không động lòng với bất kỳ ai.
Nếu đã như vậy, nàng đây sẽ đào tẩu sang một Hoàng đế khác!
Đến lúc đó gặp lại, nam chính sẽ phải gọi nàng một tiếng thẩm nương*… à không, là nương nương mới đúng, ô hô hô!
*Thẩm nương (): Thím, vợ của chú. Ninh Lan chỉ là cháu trai của Hoàng đế, sau khi cứu Hoàng đế mới được phong tước Thái tử (Thế tử vương phủ)
Sau khi nảy ra ý định trở thành "thẩm nương" của nam chính, Tập Hồng Nhụy ngẩng mặt lên và hỏi một cách sắc bén: "Các ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào hậu viện của Thế tử phủ, kinh động đến nữ quyến trong phủ, các ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này không?"
Đức Nhân
- đại thái giám bên cạnh Sùng Văn Đế đang định lên tiếng thì bị Sùng Văn Đế ngăn lại, ông ta cười vui vẻ nói: "Ta... ta là quản gia mới của Thế tử phủ."
Tập Hồng Nhụy: Hả? Điều này không giống với trong tưởng tượng của nàng? Lão già xấu xa này là đang chơi trò gì vậy?
Nàng ngẩng khuôn mặt trắng nõn nà đầy nước lên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, giọng nói mang theo chút hờn dỗi đáng yêu: "Ngài lừa ai vậy! Nhìn phong cách của ngài, làm sao có thể là quản gia được!"
Sùng Văn Đế duỗi tay ra, nhìn xuống trang phục của chính mình, vui vẻ cười, sao lại không giống quản gia chứ?
Quay đầu nhìn sang đại thái giám Đức Nhân ở bên cạnh, người đã ở bên cạnh chủ tử của mình đã lâu, Đức Nhân ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của chủ tử, mỉm cười nói: "Thật ra, chủ nhân của ta… chúng ta là những người đã thiết kế ra khu vườn này, được Thế tử gia cho phép đến đây dạo chơi, vẽ tranh, hơn nữa nơi này cũng không phải khuê phòng của nữ quyến, chúng ta không hề có ý mạo phạm."
Tập Hồng Nhụy:...
Hả! Hóa ra hắn đang đang chơi trò "Hoàng đế giả dạng thường dân", ở cái tuổi này rồi mà cũng rất biết cách làm loạn!
Nhưng mà vở kịch đã diễn đến nước này, nếu nàng còn không tin thì thật là bất lịch sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!