Chương 44: Lợi Mình, Đồng Thời…

Ngự thư phòng là nơi Hoàng đế phê duyệt tấu chương.

Đây là lần đầu tiên Tập Hồng Nhụy đến đây, trong lòng có chút lo lắng, nàng bưng giấy bút đi vào: "Hoàng thượng, người gọi thiếp đến đây luyện chữ sao?".

Sùng Văn Đế nhìn Tập Hồng Nhụy bưng đồ nghề đi vào, suýt nữa thì bật cười, hắn nói: "Ừ, vào đi."

Tập Hồng Nhụy lập tức vui vẻ ra mặt, đặt đồ đạc xuống, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh.

Sùng Văn Đế liếc nhìn đôi mắt long lanh của nàng, không để ý đến nàng nữa, chỉ bảo Đức Nhân bên cạnh tiếp tục đọc.

Đức Nhân vội vàng đáp lời, sau đó liếc nhìn Tập Hồng Nhụy, rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của Sùng Văn Đế.

Trong nháy mắt, hắn ta sởn cả gai ốc.

Không ngờ, một tiểu nha đầu bình thường, lại có thể có phúc phận như vậy.

Vốn dĩ trong lòng hắn ta còn có chút tà niệm, giờ phút này đã tan biến hết.

Hắn ta cúi người xuống, không dám nhìn thêm một cái nào nữa, bắt đầu nghiêm túc báo cáo với Sùng Văn Đế.

Tập Hồng Nhụy thấy hai người không để ý đến mình, liền tự mình luyện chữ.

Không biết đã luyện bao lâu, lúc nàng đang dần dần cảm thấy hứng thú, thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

Thấy tờ giấy bị Sùng Văn Đế lấy đi, Tập Hồng Nhụy cũng không hề sợ hãi, nàng cười hì hì hỏi: "Hoàng thượng, thế nào?"

Sùng Văn Đế nhướng mày nhìn nàng, tiểu nha đầu này lá gan thật lớn.

Ngay cả Tiêu quý phi đến Ngự thư phòng của hắn, cũng phải khúm núm run sợ, nói một tràng đạo lý hậu cung không được can chính, tránh né, sợ hắn sinh lòng nghi kỵ.

Tiểu nha đầu này lại chỉ xem đây là một nơi hơi ghê gớm một chút, cẩn thận được một lúc, liền yên tâm luyện chữ.

Chữ viết cũng không tệ, có thể thấy tâm trí không hề bị ảnh hưởng.

Sùng Văn Đế nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng lên tiếng khen ngợi: "Không tệ."

Tập Hồng Nhụy lập tức vui vẻ ra mặt.

Nghe thấy người khác khen ngợi, nàng liền tràn đầy tự hào, hoàn toàn không có ý tứ khiêm tốn.

Sùng Văn Đế đã quá quen với đám nho sĩ đạo mạo bên cạnh, câu nào câu nấy đều giấu diếm, miệng thì nói lời thoái nhượng, chân lại tiến lên phía trước, mồm đầy đạo đức, lòng đầy toan tính.

Tiểu nữ tử trước mắt này, tâm hồn trong sáng, vui thì cười, giận thì mắng, đau lòng thì khóc, so với những kẻ đạo đức giả kia, còn dễ nhìn hơn nhiều.

Sùng Văn Đế trong lòng vui vẻ, liền gọi nàng đến: "Đừng luyện nữa, lại đây đọc tấu chương cho trẫm nghe."

Đọc tấu chương còn thú vị hơn luyện chữ nhiều, Tập Hồng Nhụy lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh Đức Nhân, hớn hở nói: "Được được được! Để thiếp! Để thiếp! Đức bá phụ, người nghỉ ngơi một lát đi!"

Đức Nhân lại không dám vì cách gọi "Đức bá phụ" này mà vui mừng, chỉ khẩn trương lui xuống, vội vàng nhường chỗ cho nàng.

Tập Hồng Nhụy đặt mông xuống, hưng phấn mở tấu chương ra, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt nàng liền cứng đờ.

Sùng Văn Đế thấy nàng ngây người tại chỗ hồi lâu không đọc, liền cười tủm tỉm chọc nàng: "Sao vậy? Không biết chữ sao?"

Tập Hồng Nhụy gượng gạo giữ nụ cười trên mặt, cố gắng gật đầu: "Biết… biết chứ…"

Sau đó, nàng quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi đọc: "Thiên Linh Thanh Vận phúc trạch đạo… đạo… đạo… đạo cái gì…"

Sùng Văn Đế cầm lấy tấu chương, vừa nhìn đã bật cười: "Người ta viết là "Thiên Linh Thanh Vận, phúc trạch đạo chương", nàng ở đó đạo đạo đạo, đạo cái gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!