Chương 41: Không Phải Người Một Nhà

Không khí vui vẻ dường như có thể lây lan, gần đây bất kể đi đến đâu, đều tràn ngập hỷ khí, trên triều đình, các vị đại thần cũng tràn đầy hỷ khí.

Tin tức trắc phi của thế tử Quang vương có thai, rất nhanh đã thông qua hậu cung của các phủ, bay đến tai những người ở tiền triều.

Người thừa kế ngôi vị hoàng đế tiếp theo, dường như đã rõ ràng hơn một chút.

Một triều vua một triều thần, những người bên dưới, không thể không tính toán cho bản thân.

Ai mà không muốn bay lên cành cao, đặt cược đúng vào vị hoàng đế tương lai, đó chính là công lao phò tá lập vua.

Cẩm thượng thiêm hoa, Tuyết trung tống thán, ủng hộ tân hoàng trước khi hắn đăng cơ, sau khi tân hoàng đăng cơ, mới được coi là người tâm phúc.

*/: câu đầu tiên là trên gấm thêu thêm hoa, thấy mạng ghi là xuất phát từ 1 câu thơ của Vương An Thạch, ý tứ là đã tốt rồi còn làm tốt thêm, đã đẹp rồi còn làm đẹp thêm. Thấy thiên hạ hay đặt ngược nghĩa với câu thứ hai là trong tuyết tặng than (để sưởi ấm), tức là giúp đỡ người khác trong lúc người ta cần. Rất đa nghĩa, tùy theo cách nói, ngữ cảnh. Kiểu như là cẩm thượng thiêm hoa không bằng tuyết trung tống thán,  tức là hành động lúc người ta xuân phong đắc ý rồi tặng thêm đồ tốt không bằng được hành động giúp đỡ  người ta lúc khó khăn; hay nói cẩm thượng thiêm hoa thì dễ, tuyết trung tống thán thì khó; hay là hay thấy cẩm thượng thiêm hoa, ít thấy tuyết trung tống thán; hay là lúc này thứ cần làm ko phải là cẩm thượng thiêm hoa, mà là tuyết trung tống thán.

Văn võ bá quan trong triều, đều âm thầm rục rịch.

Chỉ là tiền triều không thể hành động quá rõ ràng.

Dù sao thì hoàng đế hiện tại vẫn còn đang tại vị, mà những người thừa kế bên dưới lại không phải là con trai của hắn, ủng hộ một cách trắng trợn, chẳng khác nào trực tiếp tát vào mặt hắn, quần thần cũng không phải kẻ ngốc.

Trên mặt nổi không thể hành động, nhưng có thể để phu nhân ở hậu cung chuẩn bị hậu lễ, việc giao thiệp riêng tư giữa các phu nhân hậu cung, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao.

Sùng Văn Đế lười biếng ngồi trên đại điện, nghe đám đại thần nói nhảm.

Vẫn không có chuyện gì mới mẻ đáng để vui mừng, chỉ có màn "đàn hặc" mỗi ngày của Tần Hành Triều là rất thú vị.

Từ khi Tần Hành Triều vào Gián sát viện, liền giống như chó điên, cắn xé lung tung.

Người của tả tướng cũng đàn hặc, người của hữu tướng cũng đàn hặc, người đã đàn hặc rồi cũng đàn hặc, người chưa đàn hặc cũng phải đàn hặc, bình đẳng đàn hặc tất cả mọi người.

Nhưng bởi vì Gián quan là một chức quan có thể "nghe phong thanh mà tấu sự", "không bị tội vì lời nói", cho dù là hoàng đế cũng không thể bịt miệng hắn ta, quần thần càng không thể.

Hơn nữa hắn ta quá tận tâm, trong môi trường gián quan có thể "nghe phong thanh mà tấu sự", hắn ta lại giữ vững tinh thần làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm được huấn luyện ở Hầu quan nha, chưa bao giờ nghe phong thanh, đều là lời nói thật, vừa mở miệng chính là sự thật.

Quần thần tức muốn chết, đặt cho hắn ta biệt danh "yểu điệu thướt tha, nịnh nọt quân vương, làm mất chức trách của gián quan".

Tần Hành Triều: Nhảm nhí, ngươi xem thành tích tháng này của ta có bao nhiêu, đứng đầu cả Gián sát viện, ngươi nói ta làm mất chức trách?

Còn chuyện nịnh nọt quân vương, nịnh nọt quân vương thì có tội sao, đó chẳng phải là tấm lòng son sắt của ta đối với bệ hạ sao, ta không có nịnh nọt, ta là thật lòng cảm thấy bệ hạ cái gì cũng đúng!

Sùng Văn Đế suýt nữa thì cười ngất.

Văn võ bá quan trong triều đều khiến hắn phiền lòng, may mà còn có một Tần Hành Triều khiến hắn vui vẻ.

Tần Hành Triều đàn hặc* ai, hắn liền mắng người đó một trận, nhìn những vị đại thần trước kia vênh váo tự đắc, giờ đây lại như con chó cụt đuôi cúi đầu xuống, haizzzz, sảng khoái!

*Tố cáo, phê bình

Mỗi ngày sau khi sảng khoái xong, Sùng Văn Đế liền uể oải tuyên bố bãi triều, đột nhiên, hắn nhớ đến chuyện gì đó, gọi Lâm Cảnh Viễn lại: "Lâm khanh, nghe nói lệnh ái* đã mang thai, chúc mừng chúc mừng."

*Từ dùng để chỉ con gái của người nói chuyện với mình

Lâm Cảnh Viễn là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, nghe được lời này, liền khom người thi lễ: "Nữ nhi đã xuất giá, chính là phụ nữ nhà người ta, từ nay về sau vinh nhục đều ở nhà chồng, không còn liên quan gì đến nhà cha nữa."

"Hahaha." Sùng Văn Đế cười lớn: "Lâm khanh thật là nghiêm khắc, không sợ nữ nhi trong nhà oán trách sao."

Lâm Cảnh Viễn cúi đầu thi lễ lần nữa: "Quân vi thần cương, phu vi thê cương*, đây là đạo lý chính đáng của trời đất, tôn trọng lễ nghi, tuân theo pháp luật, mới có thể giữ gìn chính đạo, tu thân tề gia."

*Văn hóa truyền thống: 'Tam cương ngũ thường' và 'Tam tòng tứ đức' "Tam cương" là chỉ về "Quân vi thần cương, Phụ vi tử cương, Phu vi thê cương" (Vua làm mẫu mực cho bề tôi, Cha làm mẫu mực cho con cái, Chồng làm mẫu mực cho vợ).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!