Chương 32: Hôm Qua Hèn Mọn Như Bùn Đất

Bùi Tam nghĩ không sai chút nào, một vị Hoàng đế, cho dù ở ngoài cung gặp gỡ một nữ tỳ, thì cũng có gì to tát đâu.

Nữ tỳ bất quá chỉ là tài sản riêng của chủ nhân, muốn ngủ thì ngủ thôi, Sùng Văn Đế ngủ với một nữ tỳ, chẳng lẽ còn phải bận tâm ban cho danh phận sao?

Có lẽ nếu không có Bùi Tam xen chân vào, Sùng Văn Đế thật sự sẽ dùng thân phận "Hoàng lão gia", nuôi nàng ở bên ngoài làm "ngoại thất" cả đời, cho đến khi hết hứng thú.

Cũng nhờ có Bùi Tam, kẻ thích "nhẫn nhục chịu đựng", mới cho nàng cơ hội này, hahaha!

Bùi Tam thân là nam nhân, lại có thể suy đoán tâm tư của nam nhân một cách chính xác như vậy.

Nhưng hắn ta đã đánh giá cao trí thông minh của bản thân, đánh giá thấp năng lực của nàng, xem thường tâm ý mà lão Hoàng đế dành cho nàng ở giai đoạn hiện tại.

Nếu lão Hoàng đế thật sự là vi phục xuất cung, vô tình nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, tùy tiện ngủ một giấc, vậy thì hắn chắc chắn sẽ làm theo những gì Bùi Tam dự đoán.

Nhưng trên thực tế, lão Hoàng đế bị nàng tỉ mỉ câu dẫn ra khỏi cung, đang trong giai đoạn si mê nàng như điếu đổ, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?

Bùi Tam ban đầu có lẽ còn có chút lý trí, nhưng trong những ngày tháng nàng cố ý ở lì trong "Hoàng phủ" không chịu ra ngoài, hắn ta đã nóng ruột rồi.

Giúp Hoàng đế nuôi nữ nhân, con đường thăng tiến trời ban như vậy, làm sao có thể không nóng ruột cho được, mỗi ngày nghĩ đến, chắc là vui đến mức sắp ngất đi rồi.

Vì vậy, ba ngày trước, sau khi nhìn thấy nàng đi ra, hắn ta đã không nhịn được nữa.

Chỉ cần cám dỗ đủ lớn, cho dù là lấy hạt dẻ trong lò lửa, thì làm sao có thể nhịn được không đưa tay ra?

Bùi Tam chính là một kẻ bất tài, chỉ có mỗi lòng tham không đáy.

Hắn ta luôn tự cho rằng tâm tư của mình được che giấu kỹ lưỡng, không một ai có thể nhìn thấu, nhưng thực chất ngay cả Ngưng Mộng cô nương cũng có thể dễ dàng nắm bắt hắn ta trong lòng bàn tay. 

Hắn ta luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng đắn, thế nhưng một khi bị vạch trần, hắn ta chẳng những không nghĩ ra được cách phản bác hiệu quả, cũng chẳng chịu sửa đổi, mà chỉ biết oán trời trách đất, nổi giận một cách vô dụng. Tự tôn của hắn ta lại rất cao, một khi có người động chạm đến lòng tự tôn yếu đuối ấy, hắn ta sẽ lập tức ghi hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi muốn trả thù.

Một kẻ ngu xuẩn như vậy, nhìn thấy trăng in bóng nước*, cũng sẽ giống như con khỉ nhảy xuống vực sâu để vớt.

*Đây là một câu nói của người Nhật, với ý nghĩa nói về những điều rất đẹp xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, nhưng mãi mãi chúng ta không thể nào chạm tới được.

Một mặt bị dã tâm điều khiển, nhìn chằm chằm con đường tiến thân có thể có, hắn ta gầm gừ điên cuồng, dốc hết sức lực, vươn chiếc lưỡi chảy dãi, để chộp lấy khúc xương treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Mặt khác, hắn ta lại cảm thấy tư thế quỳ gối cầu xin của mình quá đỗi hèn mọn, quá nhục nhã, nhất định phải chà đạp thứ gì đó mới có thể lấp đầy được trái tim đang rực cháy của mình. 

Nhưng một con chó như hắn ta thì làm sao dám oán hận chủ nhân vượt xa mình? Hắn ta chỉ có thể quay đầu lại, hướng bộ răng nanh sắc nhọn về phía người phụ nữ đã "chà đạp" hắn ta mà há miệng ra.

"Cho dù ta là một con chó hèn mọn thì đã sao! Ngươi còn chẳng phải là một người phụ nữ ti tiện hơn cả ta hay sao! Lão tử muốn chà đạp ngươi thì chà đạp ngươi! Cho dù ngươi đã từng là nữ nhân của Hoàng đế, thì cũng vẫn phải ở lại bên cạnh con chó hèn mọn này, mặc cho ta chà đạp!"

Cảm giác bị giẫm gãy xương sống thật sự rất đau đớn, cho nên ta muốn giẫm nát cả xương cốt của ngươi, ả tiện nhân này!

Một bên bị giẫm gãy xương không thể bò dậy, một bên lại khao khát được cắn nát ai đó.

Mang theo sự bất cam điên cuồng này, con chó hèn mọn bị giẫm gãy xương sống này lại cho rằng mình có thể dựa vào "trí tuệ" của bản thân để điều khiển Hoàng đế.

Thế là, hắn ta thật sự đã lao vào lòng Hoàng đế, ha ha ha.

Sắc mặt Sùng Văn Đế dần nhiễm cơn thịnh nộ, gương mặt vốn dĩ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu nay lại giống như đang ủ bão tố, chỉ trong khoảnh khắc, bỗng nhiên bùng nổ: "Biết cái gì!"

Bùi Tam bị tiếng quát giận dữ bất ngờ đó dọa cho ngã nhào xuống đất, mềm nhũn như bùn: "Không biết gì cả... Tiểu nhân cái gì cũng không biết... Không biết... Không biết..."

"Hừ!" Sùng Văn Đế cười lạnh một tiếng nặng nề.

"Vậy ngươi có biết mình đã phạm tội gì không!"

Toàn thân Bùi Tam đổ sụp xuống đất, toàn thân xương cốt như bị nghiền nát thành bùn, gò chặt mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.

Dường như chỉ cần không ngẩng đầu lên thì có thể không cần đối mặt, thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Hoàng đế vẫn truyền đến một cách chính xác không sai một chữ nào ---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!