Sau khi có được thứ mình muốn, Bùi Tam vui mừng đến mức muốn bay lên nhưng hắn ta không để lộ mánh khóe, ai cũng không biết hắn ta đã nhìn ra thân phận của Hoàng đế. Ngay cả hắn ta cũng phải mau quên đi thì màn kịch này mới có thể thành công mỹ mãn.
Thế là Bùi Tam đóng vai một người ăn năn, khuôn mặt vừa tiều tụy lại thâm tình nhìn về phía Tần Hành Triều: "Ta có thể gặp Hồng Nhi một lần không? Giữa bọn ta có rất nhiều hiểu lầm, ta muốn giải thích cho nàng nghe trước khi thành thân, ta không muốn để nàng vẫn oán hận ta như thế…"
Tần Hành Triều im lặng, hắn ta cũng là nam nhân, không cần phải diễn dáng vẻ này trước mặt hắn ta.
Thế nhưng Bùi Tam đã diễn hăng say như vậy thì Tần Hành Triều cũng bình tĩnh phối hợp: "Hồng cô nương vẫn còn tình cảm với ngươi, chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. So với chuyện này thì chẳng phải chuyện hôn lễ vào ba ngày sao quan trọng hơn sao? Lão gia bọn ta rất xem trọng Hồng cô nương, cũng không mong Hồng cô nương xuất giá cho một cách tồi tàn."
Bùi Tam lập tức mở to mắt: "Đúng đúng đúng! Huynh đài nói rất đúng, ta sẽ đi chuẩn bị, nhất định phải làm cho nàng một hôn lễ long trọng!"
"Ừm." Tần Hành Triều gật đầu rồi lui vào cửa, để tôi tớ đóng cửa lại.
Nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của Tần Hành Triều dần biến mất sau cánh cửa, Bùi Tam siết chặt nắm đấm, ánh mắt u ám.
Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chỉ là hắn ta không có cơ hội thôi. Nếu có, hắn ta nhất định sẽ leo cao hơn Tần Hành Triều!
Hắn ta quay đầu nhanh bước đi về, trái tim thật sự muốn nhảy ra ngoài.
Hắn ta vô thức ngâm nga điệu hát dân gian nhưng lại không hề nhận ra.
Trí tưởng tượng của hắn ta càng lúc càng phong phú khiến hắn ta muốn nhảy cẫng lên, mỗi lần tưởng tượng đều khiến cho hắn ta bật cười thành tiếng.
Khi hắn ta chìm đắm trong trí tưởng tượng đẹp đẽ, càng cười càng lớn, càng chạy càng nhanh thì trong đầu hiện lên điều gì đó khiến hắn ta khựng lại.
Chạy nhanh khiến hơi thở dồn dập, tim đập loạn nhịp. Hắn ta cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rồi chậm rãi nhớ đến một vấn đề phiền phức: Nên giải quyết Ngưng Mộng thế nào?
Mấy ngày nay, "bạch nguyệt quang" ngày xưa thật sự giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt không buông.
Có thái tử phi làm chỗ dựa cho nàng ta khiến hắn ta càng bực bội hơn.
Bùi Tam cảm thấy khó thở. Tiện nhân kia tưởng chỉ cần ép hắn ta cưới nàng ta thì hắn ta sẽ thích nàng ta sao?
Càng nghĩ càng tức giận nhưng cuối cùng hắn ta cũng nghĩ ra cách giải quyết.
Ngưng Mộng có thái tử phi, không phải hắn ta có thái tử gia sao?
Hắn ta sẽ đi tìm thái tử gia cầu xin thương tình!
...
Nhắc đến Tập Hồng Nhụy, khó khăn lắm Ninh Lan mới nhớ ra.
Nói về chuyện này, gần đây hắn bị biểu muội chèn ép từng bước cũng do nàng ban tặng.
Nhưng mà hắn cũng không có ý định so đo với một nô tỳ. Điều làm cho hắn lo nhất chính là Đức Nhân ở trong cung đột nhiên lạnh nhạt với hắn.
Hắn không rõ là do mình vô ý đắc tội hắn ta hay là do người hắn đưa qua làm việc không tốt, hoặc là do lão già kia đưa ra điều kiện cao hơn.
Vừa nhắc đến tiền thì lại không thể không nhắc để Chử quốc công, chẳng lẽ thật sự phải nạp biểu muội làm thiếp sao?
Hắn chuyển động xe lăn. Phải nói là cái xe lăn do thái tử phi làm thật sự rất tiện. Có đôi khi phu nhân của hắn là một người có năng lực ngoài sức tưởng tượng.
Một bên là phu nhân, một bên là biểu muội, hắn đều không đành lòng tổn thương ai cả.
Hắn im lặng nghe Bùi Tam nói. Chờ hắn ta nói xong, hắn mỉm cười nhìn qua: "Ngươi tài thật! Thế mà lại để cho hai nha hoàn bên cạnh thái tử phi đánh nhau vì tranh ngươi."
Nếu như là thường ngày thì có thể Bùi Tam sẽ kiêu ngạo nhưng bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết phiền phức. Thế là hắn ta lập tức dập đầu cầu xin: "Thái tử gia đừng giễu cợt tiểu nhân! Trong lòng tiểu nhân chỉ có Hồng Nhụy, xin thái tử gia nể tình nghĩa từ nhỏ mà khuyên nhủ thái tử phi giúp tiểu nhân!"
Ninh Lan bật cười lắc đầu: "Ngươi thật sự làm khó ta rồi. Chuyện phu thê của các ngươi sao lại muốn khiến cho phu thê ta bất hòa chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!