Tập Hồng Nhụy nhìn Bùi Tam với ánh mắt run rẩy.
Nàng không thể trở thành nữ chính trong [Loan Phương Lầm], sau khi trở thành nương nương thì lại tử vạ vào mặt mình.
Bởi vì như thế "Trương Sinh" sẽ chỉ cảm thấy mình lợi hại, thế mà từng có quan hệ với nương nương.
Tên nam nhân dối trá, ngạo mạn, tham lam, vô liêm sỉ thì đừng mong bọn hắn sẽ tỉnh ngộ.
Bọn hắn sẽ không vì phát hiện ra chân tướng "bạch liên hoa" và "bà bà" hãm hại "nữ chính" mà cảm thấy áy náy. Bọn hắn sẽ chỉ áy náy vì "nữ chính" rời bỏ bọn hắn mà tìm được một nhà tốt hơn.
Bọn hắn sẽ không vì "nữ chính" chịu uất ức mà dập đầu xin "nữ chính" quay lại. Bọn hắn chỉ muốn để "nữ chính" một bước lên mây lại rơi từ trên đài cao xuống, quay lại làm kẻ thấp kém bên cạnh mình, đau khổ cầu xin mình mà thôi.
"Trương Sinh" sẽ hối hận vì lúc ấy đã giúp đỡ "bà bà" bắt nạt "Oanh Nương" sao?
Tại sao lại hối hận? Không phải hắn ta cũng bị lừa đấy sao? Một nam nhân bị mù bình thường thì có gì bất thường chứ?
Ngươi xem tới cuối cùng đi, hắn ta không chỉ có thể khiến thê tử bị bỏ rơi trở thành nương nương mà còn có thể khiến nàng trở lại làm hiền thê của mình một lần nữa. Thậm chí hắn ta còn được Hoàng đế nhìn trúng tài hoa mà thưởng cho chức Trạng nguyên.
Nhân sinh đắc ý như thế thì hắn ta hối hận cái gì?
Trăm ngàn năm sau, câu chuyện này sẽ trở thành chuyện tình gió trăng của Đế vương và Trạng nguyên, mà "Oanh Nương" bị kẹp ở giữa chỉ là trò cười bỏ đi thôi.
Vài câu đền bù nhẹ nhàng cùng với giọt nước mắt tỉnh ngộ vô ích thì có thể đền bù cái gì?
Cho nên ngươi nhìn xem, nam nhân luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng, chỉ có nữ nhân mới bị cổ xúy vì những thắng lợi viển vông. Mà Tập Hồng Nhụy nàng sao có thể rơi vào cạm bẫy ngu xuẩn thế này?
Bùi Tam, ngươi muốn thắng đúng không?
Được thôi.
Muốn thắng luôn phải trả một cá giá rất đắt, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?
Ta biết người như ngươi sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù có dẫm nát mặt ngươi thì ngươi vẫn sẽ né tranh thế giới tinh thần.
Nếu như cầu xin được thì Bùi Tam ngươi lợi hại. Ngươi si tình không lối thoát, tất cả lỗi lầm mà ngươi phạm phải đều do bị người khác hãm hại. Tình cảm của ngươi khiến cho người yêu động lòng đến mức ngay cả vị trí nương nương cao quý cũng không muốn.
Nếu như ngươi không thể cầu xin được thì ngươi đáng thương. Ngươi bị người khác che mắt, phạm phải sai lầm mà nam nhân nào cũng mắc phải nên không thể níu được người yêu trèo lên cành cây cao.
Ta thấy không phải vì ta phạm sai lầm, chỉ là ngươi không thể buông bỏ vinh hoa phú quý của nương nương thôi.
Nhưng không sánh bằng Hoàng đế thì có gì phải khó xử? Hắn chỉ là kẻ đáng thương bị nữ tử ái mộ hư vinh bỏ rơi thôi.
Thậm chí khi đã mất nhau, có thể nàng còn ảo tưởng rằng tuy làm nương nương ở trong cung được hưởng vinh hoa phú quý nhưng đã mất đi hắn ta. Trên thế giới này còn ai yêu nàng hơn hắn ta sao?
Đáng thương thật! Có được tất cả nhưng đã mất đi người yêu nàng nhất, sau này chắc chắn sẽ là "Hằng Nga chắc hẳn hối hận vì đã trộm thuốc thiêng, hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh biển biếc".
Ha ha, thật là xảo quyệt! Sao có thể xảo quyệt đến thế? Nhưng hình như làm thế nào cũng sẽ không thua.
Nhưng điều hoang đường nhất trong thế giới hoang đường này là, điều mà hắn ta hy vọng có thể thành sự thật.
Mặc dù Hoàng đế già nhưng cũng là nam nhân, vẫn là một Hoàng đế.
Nam nhân trong thiên hạ này đều giống nhau, lúc yêu thương sâu đậm thì sẽ rất tốt nhưng sau khi tình cảm phai nhạt thì sẽ vứt bỏ như giày cũ.
Mà nam nhân đã quen với việc sẽ đau lòng cho nam nhân. Sau khi hắn không đau lòng cho nàng thì không chừng sẽ bắt đầu đau lòng cho "tiền phu" của nàng.
Giống như Hoàng đế trong thoại bản, không chỉ trả lại nữ chính đã là phi tử cho nam nhân "đáng thương" mà còn thưởng cho hắn ta chức "Trạng nguyên".
Đó chính là "hiểu rõ đại nghĩa" giữa các nam nhân, mà trong đại nghĩa của nam nhân thì nữ nhân chỉ là thứ tô điểm chứ không hề quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!