Chương 27: Hôm Nay Không Phải Lão Baby

Tập Hồng Nhụy chậc một tiếng. Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế không biết.

Nhưng nàng vẫn để bút xuống, trừng to mắt nhìn Bùi Tam rồi lại nhìn sang Ngưng Mộng: "Sao các ngươi lại kéo nhau tới đây?"

Bùi Tam hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng mà tức giận đến mức sắp phát điên.

Ánh mắt hắn ta rơi trên người Tập Hồng Nhụy, nhìn lụa là gấm vóc cùng với trâm cài tóc đầy trên đầu nàng, hơn nữa khi nàng nhấc tay còn để lộ mấy cái vòng tay bạc va vào nhau kêu leng keng.

Dáng vẻ này trông còn xinh đẹp hơn hoa khôi trong hoa lâu. Một nô tỳ sao có thể có được những thứ này? Thời gian qua nàng đã làm gì vậy hả?!

Uổng công cho hắn ta lo lắng cho nàng mấy ngày nay, vậy mà nàng lại ở đây cắm sừng hắn ta!

Bùi Tam đang tức giận nên không hề do dự gì mà muốn kéo Tập Hồng Nhụy đi ngay lập tức: "Đi theo ta!"

Tống quả phụ thấy tình hình không ổn thì vội vàng chắn trước người nàng: "Bùi lang quân, có gì từ từ nói…"

Bùi Tam xoay người tát nàng ấy một cái khiến nàng ấy ngã lăn ra đất: "Mụ già kia, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ngươi đấy!"

Trông thấy bà chủ bị đánh thì trong quán lập tức trở nên xôn xao. Tập Hồng Nhụy thấy vậy thì cuối cùng cũng nổi giận tát hắn ta một bạt tay: "Ngươi điên rồi‌!"

Bùi Tam xoa một bên má đi đánh, đáy mắt trở nên đỏ bừng: "Đồ đê tiện, ngươi còn dám đánh ta sao?"

Nói xong hắn ta lại giơ tay muốn kéo Tập Hồng Nhụy ra ngoài.

Tập Hồng Nhụy trợn mắt, đưa tay rút cây trâm cực kỳ sắc bén ở trên đầu ra rồi hét lớn: "Tần Hành Triều!"

Ngay khi nàng vừa gọi thì Tần Hành Triều cũng lập tức lao ra ngoài túm lấy bả vai Bùi Tam rồi kéo hắn ta xuống.

Tuy Tần Hành Triều là người đọc sách nhưng lại cao lớn vạm vỡ, sức cũng mạnh ngang cả một đám người. Nhìn thấy thân thể như mình đồng da sắt cùng với bội đao  trên eo Tần Hành Triều, cuối cùng Bùi Tam mới tỉnh táo được một chút.

Hắn ta tức giận chất vấn: "Mấy ngày nay ngươi đã làm gì hả?"

Tập Hồng Nhụy cũng tức giận nhìn hắn ta: "Liên quan gì tới ngươi? Không phải lúc trước ngươi thông đồng với bọn hắn đuổi ta đi sao?"

"Tại sao ta đuổi ngươi trong lòng người không rõ sao?"

"Tại sao? Vậy ngươi nói thử xem! Tại sao hả?"

Hắn ta cảm thấy mấy ngày nay mình vô cùng phẫn nộ, cùng có vô số điều để chỉ trích nhưng khi hắn ta hé môi muốn nói thì lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hắn cố gắng tìm vũ khí sắc bén nhất nhưng nghĩ đến mức moi ruột moi gan mà cũng chẳng thể tìm được gì.

Bởi vì khoảng thời gian Tập Hồng Nhụy rời đi, hắn ta vẫn luôn có cảm giác trịch thượng với nàng. Hắn ta cũng nghĩ tới lúc Tập Hồng Nhụy buồn bã quay về vô số lần, khi đó mình sẽ dùng lời vừa đấm vừa xoa như thế nào để áp đảo nàng.

Nhưng những lời đó đều không thích hợp với khung cảnh bừng bừng lửa giận như hiện tại. Thế nên hắn ta chỉ biết há hốc mồm, không thể nói thành lời nên bị Tập Hồng Nhụy giành quyền nói trước.

Khi đôi mắt Tập Hồng Nhụy dịu xuống thì lệ lại tuôn trào, nàng chỉ về phía hắn ta, run giọng nói: "Ngươi và đồ đê tiện kia nhân lúc không có ta mà thông đồng làm bậy thì cũng thôi đi, vậy mà ngươi và nàng ta còn xa lánh ép ta rời khỏi Linh Lung Các khiến cho ta phải ở bên ngoài cả đêm. Ta ở bên ngoài nhiều ngày như vậy mà ngươi cũng không đi tìm ta dù một lần, ngươi không hề quan tâm đến sống chết của ta!"

"Vất vả lắm ta mới gặp được thím Tống tốt bụng, nàng thấy ta đáng thương không có chỗ ở thì giữ ta ở lại đây. Vậy mà ngươi mới vừa đến thì ra tay đánh nàng, có phải ta chết ở ngoài mới vừa lòng ngươi không?"

Nói đến đây, cuối cùng Bùi Tam cũng nhớ lại câu chuyện. Hắn ta chỉ vào y phục của Tập Hồng Nhụy rồi tức giận mắng: "Vậy trang phục trên người ngươi là như thế nào? Nếu ngươi không phóng túng thì sao kiếm được nhiều tiền như vậy?

"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Đây là khi ta cứu mạng biểu cô nương, được biểu cô nương thưởng cho. Là ta nhận được một cách quang minh chính đại chứ không như ngươi, đến bây giờ vẫn giữ đồ đê tiện đó ở bên cạnh!"

Ngưng Mộng nghe vậy thì tiến lên một bước đỡ Bùi Tam, sau đó miễn cưỡng nói: "Hồng cô nương, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần đây? Ta và Bùi lang quân không có gì cả, ngươi…"

Tập Hồng Nhụy lại cắt ngang lời nàng ta, cười nhạo nói: "Nhưng thật ra là ngươi muốn có. Bùi Tam bị mù nên mới coi trọng kẻ quái dị như ngươi!"

"Ha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!