Chương 26: Ngươi Tự Tin Đến Thế Sao?

Dù nói thế nào thì Tập Hồng Nhụy cũng chỉ là nô tỳ thấp kém.

Còn hắn ta mặc dù cũng là tôi tớ của Vương phủ nhưng mẫu thân của hắn ta là người đã từng đút sữa cho thái tử gia, đương nhiên đối đãi nhận được sẽ không giống với người thường. Căn bản là bọn hắn đã được tịch thu nô tịch, nói cách khác thì hắn ta chính là người dân lương thiện. Theo lý mà nói thì Tập Hồng Nhụy không xứng với hắn ta!

Xuất thân thấp kém tầm thường như vậy, rốt cuộc là ai cho nàng khí thế kiêu ngạo, không coi ai ra gì như thế?

Trong lòng Bùi Tam cực kỳ khó chịu giống như có thứ gì đó chắn ở ngực khiến hắn ta thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.

Ban đầu Ngưng Mộng cũng lo lắng vì chuyện này nhưng khi chú ý tới nét mặt của Bùi Tam, nội tâm nàng ta chợt bình tĩnh.

Nhìn sổ sách rồi lại nhìn Bùi Tam, đột nhiên nàng ta nhận ra mình hoàn toàn không cần tranh thắng thua trong chuyện này với Tập Hồng Nhụy.

Doanh thu của cửa tiệm giảm sút thì có liên quan gì đến nàng ta? Đây cũng không phải là cửa hàng của nàng ta.

Nếu thái tử phi có hỏi thì nàng ta sẽ đổ hết cho Tập Hồng Nhụy. Dù sao nàng trốn đi mấy ngày là chuyện đã tỏ như ban ngày. Thải tử phi ghét bỏ nàng thì đương nhiên sẽ tin lời nàng ta nói.

Hơn nữa lợi nhuận chỉ giảm đi chứ không phải là lỗ, mà nếu có lỗ thật thì đó cũng là chuyện của thái tử phi.

Lúc đầu thái tử gia cũng không trông mong thái tử phi có thể làm nên chuyện. Nếu như lỗ thì cứ mang phương pháp làm xà bông thơm tìm người khác làm là được. Như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến thái tử gia.

Chuyện này qua đi cũng sẽ khiến tình cảm thái tử gia dành cho thái tử phi giảm xuống. Trong lòng Ngưng Mộng cũng rất vui vẻ.

Đời này nàng ta không thể chạm được thái tử gia nhưng thái tử phi cũng chỉ dựa vào xuất thân tốt thôi mà. Cho dù có được gả cho hắn, làm chính thê một cách quang minh chính đại thì cũng không thể chạm vào trái tim của thái tử gia.

Sau khi nghĩ đến hậu quả, Ngưng Mộng lập tức cảm thấy mọi chuyện chẳng có gì đáng lo ngại. 

Bị một nha đầu đê tiện mà mình coi thường đánh bại ở một phương diện nào đó thật sự khiến cho người ta rất khó chịu. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện muỗi trên chiến trường mà thôi. Còn chiến trường thật sự của nàng ta là ở đây.

Ngưng Mộng nhìn về phía khuôn mặt u ám của Bùi Tam. Tập Hồng Nhụy không những đánh thắng nàng ta hoàn toàn mà còn thắng cả Bùi Tam.

Thử hỏi nam nhân kia có thể chấp nhận được môtj nữ nhân thắng hắn ta hay không? Tập Hồng Nhụy tự cho là mình đã đại thắng nhưng thật ra nàng đã thất bại thảm hại. Giống như việc chủ tử không cần một tỳ nữ xinh đẹp và hấp dẫn hơn mình thì nam nhân cũng sẽ không thích một nữ nhân mạnh hơn hắn, có thể làm tổn thương lòng tự tôn của hắn.

Bàn về dung mạo thì nàng ta không bằng Tập Hồng Nhụy nhưng về trí tuệ, nàng ta nắm chắc phần thắng.

Nàng ta gục đầu, tỏ vẻ lạc lõng nói: "Có phải ta kém xa nàng không?"

Bùi Tam đang chìm trong sự bực bội không nói nên lời thì câu nói của Ngưng Mộng đâm thẳng vào tai hắn ta.

Bất kể là có an ủi bản thân như thế nào thì hắn ta cũng không thể thoát khỏi cảm giác thất bại nhưng lại vì câu nói ngắn gọn này mà bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, hắn ta có gì mà phải bực bội chứ? Người thua cũng không phải là hắn ta.

Tập Hồng Nhụy có tài giỏi thế nào thì không phải vẫn thích hắn ta sao? Đây không phải là cuộc chiến giữa hắn ta và nàng mà là của hai nữ nhân vì tranh giành hắn ta mà đấu đá lẫn nhau.

Các nàng đều thể hiện điểm mạnh của mình trong cuộc chiến nhưng bất kể là ai đánh bại ai thì đều không được tính là thắng cuộc.

Bởi vì tiêu chuẩn chiến thắng nằm trong tay hắn ta. Không phải là ai thắng ai mà là hắn ta thích ai thì đó mới là người thật sự chiến thắng.

Thế là Bùi Tam dịu dàng vỗ nhẹ lưng Ngưng Mộng, lên tiếng an ủi: "Đừng nói như vậy, cô nương đã cố gắng lắm rồi, ta và mọi người đều nhìn thấy. Chắc chắn là Tập Hồng Nhụy ở sau lưng giở trò. Nghĩ kỹ lại, tính tình nàng ta thế kia thì sao có thể nhìn chúng ta yên vui được? Mấy ngày nay nàng ta vẫn không xuất hiện, chẳng phải là núp trong bóng tối gây sự sao?"

Nghe hắn ta nói vậy, mấy người khác lập tức giật mình hiểu ra: "Ta đã nói rồi mà, sao hôm đó nàng ta lại rời đi vui vẻ như vậy chứ?"

"Khách hàng cũ đều do nàng ta liên lạc, có phải nàng ta lén nói xấu chúng ta với mấy vị khách kia ở nơi mà chúng ta không nhìn thấy không?"

"Nữ nhân này quá độc ác rồi. Vì để bản thân mình lên mặt mà cái gì cũng làm được!"

Ngưng Mộng do dự ‌một lát rồi bất an nhìn về phía hắn ta: "Thật sự như vậy sao?"

Bùi Tam duỗi ra bàn tay rộng lớn xoa thái dương của nàng ta, cau mày nói: "Không phải là như thế thì còn sao được nữa? Cô nương không hiểu nàng ta bằng ta, nàng ta là người thích đứng đầu, thích khoe khoang lại còn ích kỷ, vốn dĩ không hề để tâm đến người khác. Sau khi bị chúng ta chỉ ra tính cách thật thì chắc chắn nàng ta sẽ rất căm ghét chúng ta, nhất định là đứng ở sau theo dõi chúng ta từng li từng tí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!