"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?" Tập Hồng Nhụy giật mình che miệng.
Tần Hành Triều cúi đầu, buồn bã nói: "Có thể là vì trời mưa lại uống rượu nên đứng không nổi mà té ngã. Mong Hồng cô nương nén đau buồn!"
"A..."
Tập Hồng Nhụy dùng quạt che nụ cười của mình, cố gắng không để cho mình lộ ra nét vui vẻ nhưng lại lười nặn nước mắt, nàng chỉ lấy khăn raqlai hời hợt: "Vậy Lục Yên về nhà một thời gian đi, xử lý xong thì quay lại đây!"
Tập Lục Yên ra sức gật đầu.
Chuyện Lâm Quý chết lớn như vậy, nếu nàng ấy không về thì sẽ dễ bị người ta phát hiện ra điều kỳ lạ.
Mà sau khi Lâm Quý chết thì cái nhà kia cũng không còn gì khiến cho Tập Lục Yên sợ hãi nữa.
Sau khi tiễn Tập Lục Yên đi, vẻ đau buồn của Tập Hồng Nhụy cũng không đọng lại quá lâu. Nàng đong đưa cây quạt, nói: "Tên chó già kia chết hại ta phải tìm người giết lợn khác."
Để tiện cho việc bảo vệ nàng, Tần Hành Triều được phái tới để giúp việc cho nàng. Sau khi nghe nàng nói thế, hắn ta không kiềm chế được mà tò mò: "Hồng cô nương, vì sao cô nương nhất định phải giết lợn?"
"Chuyện này à?..." Tập Hồng Nhụy đong đưa cây quạt rồi bí ẩn bước tới: "Nếu ngươi muốn biết thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết nhưng đó là bí mật, ta chỉ nói cho ngươi biết thôi. Ngươi không được với ai đâu đấy!"
Tần Hành Triều ngước mắt, nghiêm túc nhìn sang nàng: "Cô nương yên tâm, tiểu nhân sẽ giữ kín như bưng."
"Ha ha ha!" Tập Hồng Nhụy vui sướng bật cười, sau đó nói: "Đã thế này thì ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Thật ra cũng không có gì phức tạp, chỉ là thịt lợn ăn ngon hơn thôi.
Sau khi nàng xuyên đến thế giới này thì biết rất nhiều điều mà người Đại Tề không biết.
Ví dụ như người đời sau ăn thịt lợn nhiều hơn nhưng ở Đại Tề, thịt lợn là rẻ nhất. Bởi vì thịt lợn luôn có mùi tanh tưởi không thể rửa sạch, kém xa thịt bò và thịt dê nên quý nhân không thích ăn.
Nữ nhân xuyên qua nói là bởi vì lúc này cổ nhân vẫn chưa nắm được kỹ thuật giết lợn. Nếu thiến lợn từ khi còn bé thì sẽ không có mùi lạ, hơn nữa lợn sẽ không động dục nên sẽ càng mau mập hơn, xuất chuồng cũng nhanh hơn.
Nữ nhân xuyên qua không thích làm chuyện quá gây chú ý nên không dùng đến những vật mà người ta cảm thấy kinh ngạc như là "thuốc nổ" hay "muối ăn" cho tới khi gặp nam chính.
Nhưng chỉ là giết lợn thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Cô ta không thích ăn thịt dê tanh nồng nên đã truyền thụ phương pháp này cho phòng bếp.
Tập Hồng Nhụy cũng được nhờ nếm thử món thịt heo. Quả nhiên thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả thịt dê.
Bây giờ thịt dê rất phổ biến ở thành Đại Lương nhưng loài dê này cũng quá tai họa, những chỗ nó đi qua đều không có cỏ mọc. Dê thường được nuôi ở miền núi nhưng ngay cả vỏ cây cũng bị gặm sạch sẽ. Chỉ có ở phía bắc có nông trường thủy sinh lớn mới có thể nuôi được dê với số lượng lớn.
Hàng năm có người lui tới thành Đại Lương bán thịt dê, thậm chí nhiều đến mức đếm không hết. Vậy mà thịt dê còn đắt hơn cả vàng.
Mỗi khi nhìn thấy người Nhung đến từ phía bắc dùng xe thịt dê đổi lấy xe vàng, ai nấy cũng cao lớn vạm vỡ, eo triền bạc triệu lại còn mang chuỗi ngọc to bằng quả trứng gà đi rêu rao khắp nơi thì Tập Hồng Nhụy vô cùng tức giận.
Người trong nhà còn đang chịu cực chịu khổ mà lại vỗ béo mấy tên ngoại lai mọi rợ. Tập Hồng Nhụy là người không thể nhìn nổi người khác sống tốt hơn mình thì sao có thể chịu được?
So với dê thì lợn dễ nuôi hơn nhiều. Ăn cám uống cặn, đi quanh một vòng thì cái gì cũng ăn được, hơn nữa còn sinh rất nhiều con. Nếu nâng hương vị này lên một tầm cao mới và với giá thành rẻ như vậy, chắc chắn nó sẽ nhanh chóng đánh bại thịt dê và trở thành chủ lưu.
Nhớ lại kiếp trước, nữ nhân xuyên qua dùng thịt lợn đã thiến để làm "thịt kho Đông Pha", "giò lợn kho Đông Pha", "thịt thăn chua ngọt", "bún thịt", "sườn lợn om", "lợn sữa quay nguyên con", "thịt lợn rau muối"... Tập Hồng Nhụy lại nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Quán mì nước Tống quả phụ chuyên phục vụ cho tam giáo cửu lưu, những người này không thể ăn thịt dê ba bữa nên dùng thịt lợn làm món đặc trưng thì không thể tốt hơn.
Thế nên Tập Hồng Nhụy mở thêm một cái trại nuôi lợn để chuyên cung cấp thịt lớn.
Tên quán mì có phức tạp thế nào thì lời truyền miệng, hương vị, giá cả và bảng hiệu độc đáo mới là nền tảng lâu dài của một quán ăn.
Đến lúc đó không chỉ có thể cung cấp các món mì mà còn có thể cung cấp đủ các món thịt lợn đặc trưng.
Tập Hồng Nhụy thích ăn uống lại ưa thể hiện nên kiếp trước khi biết nữ chính dùng mấy món ăn riêng khéo léo để lấy lòng nam chính, nàng lập tức nghĩ đủ mọi cách trộm thực đơn cũng chỉ để lấy lòng nam chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!