Tờ giấy rách nát dán cửa sổ không biết đã bị ai chọc thủng một lỗ, lúc này có người đang lặng lẽ ghé mắt nhìn vào.
Thiếu nữ bên trong xõa tóc, vì đã cởi áo nên trên người chỉ mặc một cái yếm để lộ da thịt trắng như tuyết.
Nàng ấy thò tay vào chậu tát nước lên cánh tay, sau đó thì đưa cả đầu vào chậu.
Ngay lúc nàng ấy nhắm mắt lại, nghiêm túc gội đầu thì đột nhiên nghe tiếng có người bước vào.
Nữ tử vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đang muốn phản ứng lại thì có người kéo lấy cái yếm trước ngực nàng ấy rồi hưng phấn hô hoán chạy ra ngoài, còn không ngừng quơ cái yếm trong tay.
Thiếu nữ vừa vội lại vừa tức. Nàng ấy bối rối dùng y phục che mình lại, tóc cũng không buồn lau khô mà lập tức đuổi theo ra cửa: "Bảo Trụ, đừng phá nữa!"
Oắt con kia lại không thèm nghe mà tiếp tục vẫy cái yếm sặc sỡ, chạy vòng khắp sân.
Tập mẫu đang giặt y phục trong nội viện thấy vậy thì hùng hổ nói: "Con nha đầu khốn này! Mấy cái thứ bẩn thỉu này mà không biết cất kỹ để đệ đệ của ngươi nhặt chạy đi khắp sân. Còn biết xấu hổ hay không?"
Tập Lục Yên bị cướp đồ tư mật thì vốn vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng sau khi nghe thâm mẫu không phân biệt tốt xấu mắng một trận thì nàng ấy không nhịn được mà òa khóc.
Nam nhân uống say nằm trên ghế ở góc tường nghiêng người: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!"
Hắn ta ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn tới Tập Lục Yên thì con mắt hắn ta chợt sáng lên.
Cô nương mười bốn tuổi đang ở thời điểm nảy nở, mềm mại như gốc hành, eo thì ra eo, mông thì ra mông.
Bởi vì sốt ruột chạy ra mà y phục lộn xộn, gương mặt ướt đẫm. Dáng vẻ rụt rè của nàng ấy khiến cho người ta nhìn thấy thì trái tim lập tức ngứa ngáy.
Không biết tại sao miệng lưỡi lại hơi khô đắng nên hắn ta li. ếm môi một cái, sau đó đưa tay hô: "Nha đầu chết tiệt, tới đây!"
Tập Lục Yên y phục không chỉnh tề đang bị đệ đệ chọc tức đến mức bật khóc, vừa ngẩng đầu thì nghe thấy Lâm Quý đang kêu mình.
Người tên Lâm Quý này là kế phụ của nàng ấy. Hắn ta thích uống rượu, tính tình lại không tốt. Bình thường nếu hắn ta kêu mà nàng ấy đến muộn một chút thì sẽ ăn mấy bạt tay.
Tập Lục Yên không dám thất lễ nên nén nước mắt đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, có chuyện gì vậy ạ?"
Lâm Quý thấy nàng ấy đến gần thì đôi mắt đỏ bừng càng trừng lớn hơn.
Đôi mắt hắn ta nhìn vào ngực Tập Lục Yên chằm chằm, sau đó hắn ta nuốt nước bọt duỗi móng vuốt ra: "Ngươi là cô nương lớn như thế mà cũng không mặc y phục đàng hoàng. Lại đây, phụ thân buộc lại cho ngươi…"
Tập Lục Yên như bị sét đánh một cái.
Nàng ấy là cô nương lớn như thế, còn là hạt giống nô tỳ, sớm muộn gì cũng phải chuẩn bị vào phòng hầu hạ lão gia thiếu gia nên đã biết chuyện đời từ lâu.
Nhìn thấy Lâm Quý cười văng nước bọt đầy mặt thì một cảm giác sợ hãi lóe lên khiến nàng ấy cuống quýt tránh né.
Lâm Quý thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Kỹ nữ thúi, còn dám tránh sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị các lão gia chơi nát mà còn dám tỏ vẻ trong sáng trước mặt hắn ta!
Hắn ta loạng choạng đứng dậy, định túm lấy nha đầu chết tiệt này cho nàng ấy một bạt tay.
Kết quả còn chưa túm được người thì lại có hai cái tát vang dội giáng xuống trước.
Sau khi Lâm Bảo Trụ đoạt yếm xong lại nhìn thấy phản ứng xấu hổ của Tập Lục Yên thì vui sướng muốn chết, nó lè lưỡi làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu! Ngươi đến bắt ta à? Một hồi ta sẽ treo nó lên cây cho người thẹn chết luôn, ha ha ha!"
Sau khi dạo tới dạo lui một vòng, nó quay đầu muốn chạy ra ngoài nhưng nhất thời không thấy đường nên lập tức đụng trúng người nào đó.
Lâm Bảo Trụ đã quen tung hoành trong nhà nên lập tức ngẩng đầu mắng: "Ai đụng ta?"
Nó còn chưa thấy rõ mặt người đó là ai thì người đó đã giơ tay lên, tát nó hai bạt tay hai bên trái phải khiến nó ngã lăn ra đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!