Chương 21: Bên Trong Phổi Phu Thê Không Có Phu Thê

Tập Hồng Nhụy đứng đờ tại chỗ một hồi lâu giống như là bị sét đánh, sau đó nàng mới ngơ ngác lên tiếng: "Cầm năm trăm lượng thì không ổn lắm… Có thể đổi thành vàng không?"

Chưởng quỹ nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Có thể, có thể, ta đổi hết cho người!"

Không bao lâu sau, vàng được đưa đến. Mười thỏi vàng ròng sáng bóng được xếp ngay ngắn trong một cái hộp, thật sự rất nặng tay. Tống quả phụ và Tập Hồng Nhụy nhìn thấy ánh sáng lóa mắt này thì lập tức hoa mắt chóng mặt.

Tập Hồng Nhụy cầm lấy hộp vàng rồi ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn về phía Sùng Văn Đế. Nàng hỏi như người đang mộng du: "Cây trâm kia đáng giá như vậy sao?"

Sùng Văn Đế nghe vậy thì bật cười. Đương nhiên là cây trâm kia không đáng giá nhưng người lại có giá trị.

Chỉ là nhất thời Sùng Văn Đế nổi hứng trêu đùa nên vuốt râu, chân thành nói: "Người ta thường nói vàng có giá, ngọc vô giá. Biểu cô nương nhà các ngươi là cô nương nhà nào?"

"Là tiểu thư của nhà Chử quốc công."

"Không phải là Chử quốc công sao? Tất nhiên là cây trâm của tiểu thư nhà hắn không tầm thường rồi."

"Thật sao? Sao biểu cô nương lại sẵn lòng thưởng cho ta cây trâm đắt như vậy…"

"Ngươi cứu nàng một mạng mà…" 

"À… Mạng của biểu cô nương… Cũng đáng tiền quá nhỉ?..."

"Ha ha ha!"

Dáng vẻ mắc bẫy của tiểu nha đầu rất giống một con hồ ly nhỏ say rượu khiến cho Sùng Văn Đế và Đức Nhân cười ngặt nghẽo.

Sùng Văn Đế thừa cơ xoa đầu nàng: "Ngươi có nhiều tiền như vậy thì đêm nay cũng không thể ở đó nhỉ? Nơi nhỏ như vậy sao có thể ở được? Vẫn nên đến chỗ ta đi!"

Tập Hồng Nhụy nghe xong thì lập tức ra sức gật đầu. Nàng ôm vàng trong ngực chặt đến mức như sợ sẽ có người cướp lấy.

Nhưng mà đi được vài bước, nàng dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế, hơi thận trọng nói: "Hoàng đại quan nhân, vẫn nên thôi đi! Mấy ngày nay ta được ngài chiếu cố, đã lợi dụng ngài quá nhiều. Nếu còn chiếm cả phủ của ngài thì ta cũng không biết xấu hổ quá rồi."

"Hơn nữa ta vốn là tỳ nữ trong phủ thái tử, thân phận không rõ ràng. Nếu tùy tiện vào ở, sợ tôn phu nhân biết được sẽ hiểu lầm. Ngài tốt với ta như vậy, sao ta có thể mang thêm phiền phức cho ngài? Dù sao bây giờ cũng có nhiều tiền như vậy, ta và thím Tống chia nhau cầm rồi sẽ tự tìm chỗ ở!"

Sùng Văn Đế: ...

Hắn không ngờ năm trăm lượng bạc để mua tiếng cười của mỹ nhân giờ lại như đá đập lên chân mình. Hắn quay đầu nhìn về phía Đức Nhân.

Mí mắt dày của Đức Nhân khẽ động để lộ ra chút ánh sáng. Hắn ta tiến lên một bước, cười nịnh nọt nói: "Hồng cô nương nói cũng có lý…"

Sùng Văn Đế đang muốn nhíu mày thì Đức Nhân lại cười hiền như Bồ Tát rồi nói tiếp: "Nhưng mà nhắc đến chỗ ở, đột nhiên lão nô nhớ lão gia nhà ta có một người bạn tốt vừa mới rời kinh đi nhậm chức, trong nhà không có ai trông coi nên đã nhờ lão gia nhà ta săn sóc."

"Lão gia nhà ta đang lo không có người thích hợp nhưng không phải bây giờ lại vô tình gặp được Hồng cô nương sao? Hồng cô nương là do phủ thái tử dạy dỗ, chắc hẳn rất biết cách quản lý tôi tớ. Thứ nhất là giúp đỡ lão gia nhà ta, thứ hai là tạm thời có chỗ an thân. Không phải là vẹn cả đôi đường sao?"

Tập Hồng Nhụy nghe xong thì lập tức trừng to mắt, ngạc nhiên nhìn về phía Đức Nhân: "Thật sao?"

Nhìn thấy đôi mắt óng ánh của Tập Hồng Nhụy, trong lòng Đức Nhân cảm thấy ngứa ngáy. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế: "Lão gia, ngài nói xem có đúng không?"

Sùng Văn Đế lườm Đức Nhân một cái. Không hổ là lão già xảo quyệt, chủ ý thật sự rất nhiều, lúc nào cũng có thể giải quyết vấn đề của hắn ngay lập tức.

Nhưng mà có thêm một viện tử ở đây cũng có phải là chuyện lớn gì đâu?

Hắn quay lại, gật đầu một cách trịnh trọng rồi nói: "Ừm, đúng vậy, gần đây ta vẫn đang rầu lo vì chuyện này. Nếu Hồng Nhi đồng ý giúp đỡ thì không thể nào tốt hơn."

Cuối cùng Tập Hồng Nhụy cũng thả lỏng rồi liên tục gật đầu, vui vẻ nói: "Ta đồng ý!"

Sau đó nàng quay đầu kéo Tống quả phụ, hỏi một cách vô cùng mong chờ: "Vậy ta có thể đưa thím Tống đi cùng không?"

Sùng Văn Đế và Đức Nhân cùng nhìn về phía Tống quả phụ. Bọn hắn không có cảm giác đặc biệt gì với nông phụ này nhưng tiểu nha đầu muốn thì cứ để cho nàng đưa theo đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!