Chương 20: Tích Thủy Chi Ân*

*Nghĩa là dù nhận được một ân huệ nhỏ từ ai đó thì cũng nên báo đáp.

Tập Hồng Nhụy ấp ủ chút cảm xúc, nặn ra vài giọt nước mắt rồi nâng đôi mắt đẫm lệ đến mức mơ màng lên.

Nhưng mà điều nàng không ngờ chính là người đến vốn không phải là ba người kia…

Là Tống quả phụ đưa theo hai đứa con vội vàng đến đây. Nhìn thấy Tập Hồng Nhụy ngồi xổm trên đất, bọn họ lập tức mừng rỡ nhưng cũng nhanh chóng để ý tới đôi mắt ngấn nước của nàng. Nàng ấy không khỏi sững sờ, lo lắng bước tới đỡ nàng dậy: "Hồng cô nương, cô bị sao thế?"

Tập Hồng Nhụy ngồi xổm tại chỗ, thấy Tống quả phụ thì hơi sửng sốt. Nàng không ngờ nàng ấy lại là người đến trước.

Trong nhất thời nàng cũng không biết phản ứng như thế nào cho tốt, chỉ biết vịn cây liễu lớn muốn đứng dậy: "Sao lại là cô?"

Sau khi thấy Tập Hồng Nhụy, Tống quả phụ cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng ấy đưa bàn tay thô ráp ra vừa đỡ nàng đứng lên vừa phủi đất dính trên váy nàng.

Nàng ấy vừa phủi vừa nói: "Không phải mấy hôm trước ta có nói với cô nương về việc thuê nhà giá rẻ sao? Cuối cùng cũng làm xong rồi nên muốn đến báo tin vui với cô nương nhưng lại thấy người lạ. Ta không dám vào, định bụng hôm nay đi một chuyến đến gặp cô nương."

"Hôm nay lúc đi lại trùng hợp gặp Bùi lang quân về. Ta tưởng người trên xe là cô nên chào hỏi, kết quả lại không phải. Lúc Bùi lang quân nhìn ta thì vẻ mặt cũng không tốt lắm nên trong lòng ta thấp thỏm, nghĩ là không phải hai người lại cãi nhau rồi chứ."

"Đêm hôm khuya khoắt thế này, bên ngoài không yên ổn, cô lại là một cô nương nên ta sợ sẽ xảy ra chuyện. Thế nên ta mới đi tìm, không ngờ thật sự tìm thấy cô."

"Ta nói này cô nương, vợ chồng sống với nhau như môi trên phải chạm vào môi dưới. Ta không biết tại sao cô và Bùi lang quân lại cãi nhau nhưng nháo nhào như thế cũng không phải là cách. Lúc nên nhẫn nại thì cô nhẫn nại một chút, cũng không mất miếng thịt nào. Dù sao trong một gia đình thì lão gia mới là trời, tay chân cô nhỏ nhắn thế này thì sao có thể vặn được chân lớn chứ.

Nên lúc nhịn được thì vẫn nên nhịn một chút…"

Tập Hồng Nhụy không có kiên nhẫn nghe những chuyện này nhất. Nàng vừa vịn tay nàng ấy đứng lên vừa nói: "Cô là nữ nhân nhà nông vụng về thì biết gì mà đòi dạy ta?"

Tống quả phụ bị nghẹn họng nói không ra lời. Hồng cô nương thông minh thì thông minh nhưng xét về cách sống thì có lẽ không bằng nàng ấy. Tính cách cô mạnh như vậy, chắc chắn tương lai khi bị nhà chồng tức giận mà chịu không nổi thì không biết sẽ phải gặp bao nhiêu chuyện.

Nhưng điều đáng sợ nhất của người thông minh chính là trong lòng có ý kiến riêng, không chịu nghe khuyên bảo. Tống quả phụ thấy khuôn mặt căm giận, bất bình của nàng thì biết bản thân mình quả quyết cũng không khuyên nổi. Thế nên nàng ấy chỉ có thể thở dài một hơi rồi hỏi: "Ăn cơm chưa? Đói không?"

Tập Hồng Nhụy tức giận đẩy nàng ấy ra, tự mình đứng lên: "Không đói!"

Vì diễn cho giống, cho đáng thương nên đương nhiên Tập Hồng Nhụy sẽ không đi ăn giữa chừng.

Cả ngày nay ngoài bát hoành thánh lúc sáng thì đúng là nàng chưa ăn cơm nước gì. Khi còn sức lực để chống đỡ thì nàng không hề thấy đói chút nào. Đến khi năng lượng cạn kiệt thì bụng lập tức kêu lên ùng ục.

Tập Hồng Nhụy: ...

Tống quả phụ: ...

"Hồng cô nương, nếu không chê thì đến nhà ta ở tạm trước đã. Ta sẽ đãi cô một bữa nóng hổi."

Tập Hồng Nhụy nhếch môi, nhìn nàng ấy rất lâu nhưng cuối cùng vẫn buồn bã ỉu xìu, dửng dưng nói: "Vậy đi thôi…"

...

Nhà giá rẻ mà Tống quả phụ thuê là một cái viện nhỏ lớn chừng bàn tay. Trong nhà chỉ có một cái bệ bếp và giường đất, láng giềng xung quanh đều là người làm thủ công trong thành. Thỉnh thoảng có người đi thi cử thì cũng sẽ đưa người nhà đến đây ở.

Vì chiêu đãi Tập Hồng Nhụy nên Tống quả phụ cố ý mua một túi bột mì nhỏ cùng với thịt lợn. Nàng ấy để Tập Hồng Nhụy ngồi trong viện trước, sau đó đi nấu mì cho nàng.

Đại Mao và Tiểu Nha nghe lời mẹ dặn dò, vui vẻ chạy tới dọn bàn rồi đưa cho Tập Hồng Nhụy một cái ghế gấp nhỏ.

Sau khi làm xong, chúng lại chạy vào nhà đốt bếp.

Sau khi Tống quả phụ nhào bột xong thì đặt sang một bên rồi lấy thịt ba chỉ đặt lên thớt, cắt thành từng miếng vừa ăn.

Đại Mao và Tiểu Nhà ôm củi đốt lửa, đun nóng nồi. Chờ khi nồi nóng lên thì Tống quả phụ cầm mỡ lợn làm trơn nồi rồi lấy một nắm hoa tiêu mà bình thường mình không nỡ dùng ra xào cho ra vị cay, sau khi đã dậy mùi rồi thì cho thịt vào xào chín.

Mùi dầu theo gió bay dọc ra khỏi cửa viện, đừng nói là Đại Mao và Tiểu Nha mà ngay cả Tập Hồng Nhụy cũng nước nước bọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!