Chương 19: Trèo Lên Cành Cao

Khi quay đầu qua thoáng nhìn thấy Đức Nhân cười ngẩn ngơ thì Tập Hồng Nhụy biết mọi chuyện đã thành công.

Trên thế giới này chủ tử luôn cảm thấy không gì là mình không thể làm được nhưng người bên cạnh hắn, không phải muốn là lừa được ngay sao?

Người ngồi trên điện cao chính là Diêm Vương nhưng thứ thật sự khó chơi lại là quỷ nhỏ. Chỉ cần làm cho lòng quỷ không sạch sẽ thì cho dù là quỷ già láu cá cũng có gì đáng sợ?

Hừ…

Tập Hồng Nhụy xách váy, lảo đảo đi lên lầu. Vốn dĩ người làm trong tiệm muốn đóng cửa nhưng khi thấy nàng, bọn họ vội vàng mời nàng vào cửa rồi cúi đầu khom lưng cười nói: "Hồng cô nương, tối nay người ở lại tiệm sao?"

Tập Hồng Nhụy đáp lại với vẻ mặt không vui: "Ừm, dọn dẹp cho ta một phòng."

Người làm vội vàng cười nịnh nọt đồng ý, sau đó bận bịu tứ phía.

Tập Hồng Nhụy gõ nhẹ lên ván giường có hơi cứng rồi lại lật tấm đệm cũ lên, sau đó nhấc quạt che mũi.

Nàng không phải là người chưa từng chịu khổ nhưng sau khi được hưởng thụ an nhàn, ai lại đủ kiên nhẫn để quay đầu chịu khổ chứ?

Thôi thôi thôi, ngày này cũng chỉ có một đêm nay thôi.....

Mặc dù giường cứng ngủ không thoải mái nhưng ngày hôm nay thật sự hơi mệt mỏi, nàng vừa ngã đầu ra là đã ngủ ngay lập tức.

Sáng sớm thức giấc, Tập Hồng Nhụy cảm thấy hai mí mắt như dính vào nhau.

Tập Hồng Nhụy giật mình trừng mắt, lăn xuống giường rồi soi mình trước gương. Sau khi nhìn thấy người trong gương thì nàng mới thở một hơi thật dài.

Vẫn ổn, vẫn ổn. Mặc dù hôm qua nàng khóc rất nhiều nhưng cũng rất chú ý, cố gắng không để cho nước mắt đọng trong hốc mắt. Tuy sáng hôm nay thức dậy mắt vẫn hơi sưng nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng. Thậm chí đuôi mắt hơi đỏ lại càng khiến nàng trông đẹp hơn.

Tập Hồng Nhụy ngồi trước gương thỏa mãn đứng dậy, tiếng động ngoài cửa càng lúc càng nhiều hơn. Tập Hồng Nhụy nâng cây quạt gõ nhẹ lên vách: "Lấy cho ta một chậu nước rửa mặt."

"Dạ." Lập tức có người lên tiếng đồng ý.

Không bao lâu sau đã có người giành nhau đưa dụng cụ rửa mặt đến cho nàng, cũng nheo mắt lại nhìn nàng.

Tập Hồng Nhụy đã ăn mặc chỉnh tề. Bộ y phục váy đỏ áo xanh đã được thay bằng một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, bên ngoài là váy màu xanh đậm. So với bộ y phục lụa bồng bềnh ngày hôm qua thì không biết bộ này già dặn hơn gấp bao nhiêu lần.

Nàng nhanh nhẹn mang giày thêu màu đỏ đi ra ngoài rồi lạnh lùng nhận đồ trong tay người làm, sau đó xoay người đi vào phòng: "Ta có để mấy cái đại tử* ở trên bàn, các ngươi mua dùm ta một phần cơm mang đến đây!"

*Đồng xu lớn, có giá trị bằng 2 xu thường.

Nhóm người làm chạy đến nhìn hai đồng tiền lúc ẩn lúc hiện được buộc trên dây cột tóc đỏ tươi của nàng thì chẳng còn nhớ đến việc gì khác, chỉ biết cười nói: "Cô nương đâu cần phải làm thế! Không phải người chỉ cần thưởng một khuôn mặt tươi cười thì bọn ta sẽ tự đi sao!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tập Hồng Nhụy nhăn mặt liếc hắn ta một cái rồi cười lạnh lùng nói: "Mẹ nhà ngươi! Mau cút đi cho bà, lại nói nhảm nữa thì coi chừng bà xé nát các ngươi!"

Nhóm người làm bị nàng mắng một trận thì ngượng ngùng cầm tiền chạy ra ngoài, sau đó còn quay đầu nhìn vào cửa một cái rồi nhịn không được phun nước bọt. Thật sự coi mình là tiên trên trời sao?

Tính tình hư hỏng như vậy, cho dù có là tiên nữ thì cũng chẳng có nam nhân nào để ý!

Tập Hồng Nhụy chờ bọn họ rời đi thì trừng mắt một cái. Thật sự coi là người nào cũng có thể trèo lên à? Cũng không soi vào nước tiểu mà nhìn mặt mình xem có xứng hay không. 

Nàng lấy xà bông thơm rửa mặt rồi cài tóc lên. Nhìn thấy từng đóa hoa hồng nhỏ trên đầu, Tập Hồng Nhụy nở nụ cười lạnh lùng.

Đợi đến khi nàng trèo lên cành cao thì sẽ không quay lại nơi này nữa, hừ…

...

Bởi vì cái tát kia mà Bùi Tam lăn qua lăn lại cả một đêm, đến ngày hôm sau vẫn chưa nguôi giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!