Chương 17: Ngươi Biết Hồng Hồng Cố Gắng Nhiều Đến Nhường Nào Sao?

Khuôn mặt vốn xinh xắn của thiếu nữ giờ lại bị sự uất ức vây kín. Giống như hạt mưa rơi làm cánh hoa ẩm ướt, mang theo vài phần ướt át đáng thương.

Ban đầu Sùng Văn Đế còn đang tự đắc nhưng khi thấy dáng vẻ phù dung này của Tập Hồng Nhụy, trái tim hắn ta chợt bị cào một cái. Cuối cùng cũng không thể cứng rắn được nữa.

Hắn đi ra phía trước, chỉ ước có thể ôm người nhỏ nhắn, đáng thương này vào trong ngực.

Song, khi hắn vươn tay ra thì mới chợt phản ứng kịp. Đây không phải là hoa mùa thu xinh đẹp trong hậu cung mặc cho hắn hái mà là một đóa tường vi kiều diễm hoang dã.

Trong hoa viên của hắn có nhiều hoa thơm của lạ như thế, vậy mà trùng hợp thay gốc hoa tường vi dại này lại không thuộc về hắn.

Nàng đau lòng vì người khác, bị lay động vì người khác. Còn hắn thì chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn chứ không thể nắm lấy.

Đây là lần đầu tiên vị đế vương giàu có này sinh ra khát vọng muốn chủ động tìm kiếm thứ gì đó.

Hắn mong gốc tường vi không thuộc về hắn cũng bị lay động vì hắn, đau lòng vì hắn.

Thế là Sùng Văn Đế vươn tay ra, vỗ nhẹ lưng nàng: "Được rồi, được rồi. Nếu hắn không đến thì ta đưa ngươi về, không phải như vậy cũng được sao?"

Tập Hồng Nhụy bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Sùng Văn Đế, hắn giống như mặt trăng đang cố gắng xua tan mây mù, nàng cũng cố cười một tiếng: "Hoàng đại quan nhân, cảm ơn ngài! Ngài thật sự là một người tốt."

Lại là người tốt?

Sùng Văn Đế, người bị gắn cho cái mác người tốt lần nữa thì không cảm thấy vui vẻ như lần đầu tiên.

Thế nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ đơn thuần của cô nương, lại nghĩ đến mình đáng tuổi phụ thân của nàng thì hắn lập tức mềm lòng, cười giỡn hỏi: "Thế bây giờ người tốt đưa ngươi về nhà được không, còn tức giận không?"

"Phụt…"

Tập Hồng Nhụy không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Vì được ánh nắng xán lạn chiếu rọi nên tâm trạng nàng cũng tốt hơn. Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo nói: "Ta không có tức giận!"

Sùng Văn Đế bị nàng đùa cũng hiểu ý cười một tiếng.

Trẻ tuổi tốt thật! Không buồn không lo, thích làm ầm ĩ, lại giống như trên đời này không có chuyện gì phải lo lắng. Hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn cũng có thể bị sức sống tràn đầy này ảnh hưởng. Như thế thì sao người ta nỡ rời đi chứ? 

Sùng Văn Đế gạt những người khác sang một bên rồi sánh vai với Tập Hồng Nhụy đi xuống lầu. Thỉnh thoảng hắn còn liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy rung động.

Thấy chủ tử khởi hành, Tần Hành Triều nhanh chóng chạy ra phía trước mở đường. Hắn ta cẩn thận từng bước một, sợ Sùng Văn Đề vì quá tập trung ngắm mỹ nhân mà té ngã.

Đức Nhân theo phía sau vừa nhìn chăm chú vừa giơ tay lên. Chỉ có Tập Hồng Nhụy "không hề biết gì cả", thỉnh thoảng nàng cứ quay đầu nói đùa với "Hoàng đại quan nhân".

Nhưng mà nếu lão Hoàng đế thật sự lăn xuống thì Tập Hồng Nhụy tự tin mình có thể kéo hắn lại, tiện thể làm mỹ nhân cứu anh hùng.

May mà Sùng Văn Đế chỉ hơi vụng về chứ không thật sự chậm phát triển đến độ đó. Hắn thuận lợi đi xuống cầu thang, còn được tiểu cô nương bên cạnh dỗ dành đến mức nở gan nở ruột.

Tần Hành Triều kéo xe ngựa tới, sau khi đặt bệ bước chân xong thì hắn ta khom người đỡ Sùng Văn Đế lên xe.

Sau khi sắp xếp cho hắn cẩn thận thì Tần Hành Triều lại xoay người, cung kính vươn tay với Tập Hồng Nhụy.

Dù sao Tần Hành Triều cũng là thanh niên trai tráng, nam nữ khác biệt nên khi Tập Hồng Nhụy thấy hắn ta đưa cánh tay cường tráng qua thì vô thức lùi một bước, lại vô tình chạm phải đại thái giám Đức Nhân ở phía sau.

Đức Nhân đang đứng phía sau cười rạng rỡ thì cơ thể mềm mại của thiếu nữ lại chạm phải hắn ta.

Cơ thể trẻ trung, nhất là cơ thể của cô nương trẻ tuổi luôn mang theo hương thơm không thể tả rõ bằng lời, mùi hương đó xông thẳng vào mũi hắn ta.

Đức Nhân già nua, hai mí mắt cũng sắp dính vào nhau nhưng mùi hương thơm ngát đột ngột xông tới này khiến cho hắn ta mở to hai mắt.

Giương mắt nhìn lại, theo cánh tay nở nang lộ ra ngoài cùng với nếp gấp y phục của thiếu nữ, hương thơm tỏa ra như một làn sóng.

Sau khi phát hiện đụng phải hắn ta, Tập Hồng Nhụy lập tức xoay đầu cười với hắn ta một tiếng. Nàng dùng quạt che khuất mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong suốt như nai con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!