Chương 16: Hồng Hồng Không Biết Đâu

Hai người cùng ngồi lại với nhau chờ người đến.

Tập Hồng Nhụy lại hơi thơ thẩn mất tập trung, lúc nào nàng cũng kéo cửa sổ lên chờ xe ngựa dưới lầu đến.

Sùng Văn Đế nhìn thoáng qua thì chỉ cảm thấy ngay cả trà cũng chua. Hắn ra vẻ hững hờ hỏi: "Hắn sắp tới chưa?"

Tập Hồng Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt mong chờ.

Mẹ nó ai biết hắn ta đang ở đâu chứ?

Thế nhưng khi lời ra khỏi miệng nàng thì lại là…

"Vâng! Cũng sắp rồi!"

...

Linh Lung Các mở hơn một tháng nên cũng đến lúc giao sổ sách. Nghe phòng thu chi báo lợi nhuận xong, Tập Hồng Nhụy hưng phấn nhảy dựng lên: "Ta giỏi thật! Tiểu thư biết thì nhất định sẽ rất vui cho xem!"

Không biết tại sao khi Bùi Tam nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nàng thì lại nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng: "Phương pháp làm ra xà bông thơm này là do Thái tử phi cung cấp, tiệm của chúng ta là của Thái tử gia cung cấp, liên lạc hàng thương cũng là ta làm, còn ngươi thì làm cái gì?"

Tập Hồng Nhụy trừng mắt, tức giận hỏi: "Chẳng phải hàng đều là ta bán đi sao?"

Bùi Tam nhịn không mà bật cười, nha đầu này thật không ngại nói mà.

Làm gì có chuyện nàng bán hàng ngày này qua ngày khác chứ? Không phải là trốn ở trên lầu hưởng thụ an nhan sao?

Một hồi thì chơi với người này, một hồi thì nói chuyện với người kia, ngày nào cũng đi nghênh ngang. Muốn mặc thì mặc, muốn ăn thì ăn, một chút chuyện nhỏ cũng không muốn làm. Chưa tới một tháng, dáng vẻ của nàng còn xinh đẹp hơn tiểu thư mấy hộ lớn.

Nhưng nếu thật sự nói vậy thì e là nha đầu lười biếng này bị vạch trần sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên Bùi Tam cũng thuận miệng phụ họa nói: "Được được được, đều là công của ngươi có được không?"

Tập Hồng Nhụy nghe xong thì lập tức nâng mắt lên, tức giận nói: "Ta nói này Bùi Tam, ngươi cũng đừng dùng bài này với ta. Một là một mà hai là hai, muốn nói thì chúng ta nói cho rõ ràng!"

"Có phải đồ chó nhà ngươi muốn nói việc gì cũng tới tay ngươi, ta không có làm gì đúng không?" 

"Vậy chúng ta tranh luận cho rõ ràng!"

Dứt lời, nàng trực tiếp đoạt sổ sách lại rồi lật đến tờ tổng nợ giơ lên trước mặt Bùi Tam: "Ngươi nhìn kỹ một chút! Trong phần lợi nhuận của Linh Lung Các, đơn hạng lợi nhuận của xà bông thơm chưa được ba phần, các loại khác như son phấn, vải vóc tơ lụa, trâm, vòng tay, trang sức mới thật sự là phần chính!"

"Mấy đồ vật này trong thành Đại Lương chỗ nào cũng có, hơn nữa còn có nhiều cửa tiệm lâu đời làm ra. Linh Lung Các chỉ vừa dựng biển, ngươi cho rằng mánh lới của xà bông thơm thì có thể kéo toàn bộ khách hàng tới đây sao? Ngươi cho rằng vì sao mấy phu nhân, tiểu thư kia lại tình nguyện bỏ tiền, tình nguyện mua thẻ, tình nguyện trở thành khách quen của Linh Lung Các hả?"

"Ta không làm gì thì ngươi cho rằng tại sao bọn họ lại ở lại đây? Ngươi xem kỹ một chút cho ta!"

Nhìn cuốn sổ suýt đập lên mặt mình, Bùi Tam cứng lưỡi, chỉ biết trợn mắt.

"Ta chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi coi là thật làm gì…"

Thế nhưng chẳng mấy chốc vành mắt của Tập Hồng Nhụy đã đỏ lên, nàng nhìn hắn ta với đôi mắt đỏ rực: "Vậy sao ngươi nói ta chẳng làm gì cả?"

Bùi Tam bất lực nói: "Được rồi, được rồi. Là lỗi của ta, được chưa?"

Sao nữ nhân này lại thích tính toán chi li thế nhỉ?...

Tập Hồng Nhụy tức giận đến mức dậm chân: "Vốn dĩ chính là lỗi của ngươi!"

"Được được được, là lỗi của ta!"

Bùi Tam thấy phiền đến mức lười tranh luận với nàng. Hắn ta rút sổ sách trong tay Tập Hồng Nhụy ra, sau khi sắp xếp gọn gàng thì nhanh chân chạy xuống lầu, cũng không quay đầu lại.

Tập Hồng Nhụy ở sau nhanh bước đuổi theo: "Chờ một chút!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!