Hứ! Sao lại có người sau khi nhìn thấy mỹ nhân thì vừa xoay mặt đi đã quên mất như vậy chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt già nua kia của Sùng Văn Đế thật sự khiến cho người ta tức giận!
Thế nhưng bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thì nàng cũng không mảy may thể hiện ra ngoài mà chỉ nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ: "Không muộn không muộn, đại quan nhân, ngài dùng khối xà bông thơm kia thấy như thế này? Tiệm của bọn ta đa dạng rất nhiều loại, ngài có muốn đi xem thử không?"
Mỹ nhận tặng xà bông thơm, Sùng Văn Đế tiếc không nỡ dùng nên sau khi nghe nàng nói như vậy thì lập tức vui tươi hớn hở đồng ý.
Tập Hồng Nhụy vui sướng trải rộng cả hộp xà bông thơm ra cho khách hàng thưởng thức.
Sùng Văn Đế nhìn từng khối "bánh trung thu" tinh xảo được mài dũa đủ loại hoa văn trông rất bắt mắt, đặc biệt hơn cả là mùi thơm nồng nàn đang xông vào mũi hắn.
Nhưng điều càng khiến cho hắn để ý hơn chính là mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể của thiếu nữ.
Rõ ràng mùi hương đó cũng tương tự với mùi của xà bông thơm nhưng Sùng Văn Đế cảm thấy mùi hương tỏa ra từ trên người thiếu nữ càng khiến cho người ta mê say hơn…
Tập Hồng Nhụy nâng cây quạt lên quạt nhẹ nhàng.
Gió nhẹ làm lay động mấy sợi tóc rơi trước trán, nàng vươn tay vuốt tóc mai để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà. Trong lúc lơ đãng, cánh tay và mái tóc cứ vô thức đảo qua đảo lại trước mặt Sùng Văn Đế, mang theo tất cả mùi hương cơ thể của mình đưa qua hắn.
Cơ thể già nua khô cằn này cần nhiều k. ích thích hơn để khai thông, ví dụ như hương thơm trong veo, làn da trắng nõn nà cùng với ánh mắt uyển chuyển.
Nàng ngoái đầu cười một cái, đôi mắt to tròn cong lên giống như một cái chén chứa đầy nước trong veo.
Sùng Văn Đế bị ánh sáng lấp lánh bên trong "chén mặt trăng" làm cho say mê.
Giọng nói giống như ảo mộng, vang lên bên tai từng tiếng xa xăm…
"Đại quan nhân... Đại quan nhân..."
Sùng Văn Đế bị Đức Nhân đứng bên cạnh ho khan nhắc nhở thì mới nhận ra mình đã thất thần từ lúc nào, vậy mà trên mặt còn mang theo nụ cười vô thức.
"Khụ khụ khụ…"
Sùng Văn Đế che miệng ho khan. Mất khống chế như thế này thật sự không giống hắn!
Tập Hồng Nhụy mở to đôi mắt vô tội, giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu lại vang lên: "Đại quan nhân, ngài không sao chứ? Có phải ngài cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Sùng Văn Đế vội xua tay.
Tập Hồng Nhụy lại cất giọng rả rích mà nhẹ nhàng: "Hay là mùi hương của xà bông tiệm bọn ta không thơm khiến ngài bị sặc sao?"
Lúc này Sùng Văn Đế mới dời sự chú ý lên khối xà bông thơm một lần nữa, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhụy rồi lắc đầu vô cùng vui vẻ: "Không phải, đồ ngươi đề cử thì đương nhiên là rất tốt."
"Vậy thì ta yên tâm rồi."
Tập Hồng Nhụy thở dài một hơi rồi vỗ vỗ ngực mình, sau đó trên mặt nàng lại mang theo một nụ cười ngây thơ: "Đại quan nhân, ngài muốn xà bông như thế nào đây?"
Sùng Văn Đế nhìn sang, vì theo đuổi sự cao cấp nên lúc Lâm Oản thiết kế xà bông thơm đã thiết kế rất nhiều hoa văn đẹp mắt, hơn nữa còn đủ mọi màu sắc như son như ngọc trông rất đẹp mắt.
Vẻ đẹp sống động trước mắt nhưng lại thuộc về những vật thể vô tri thì có ý nghĩa gì chứ? Sùng Văn Đế chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt sang nàng, vui tươi hớn hở nói: "Những thứ ngươi cho ta xem, ta đều muốn hết."
"Ô…"
Tập Hồng Nhụy che quạt, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng. Lúc này đôi mắt lộ ra ngoài của nàng rất giống một con nai linh động.
Vì nhận được vẻ mặt kinh ngạc này mà Sùng Văn Đế càng đắc ý hơn. Hắn vừa quay đầu thì Đức Nhân ngụy trang thành quản gia đã đưa ra một chồng vàng lá ra.
Mỉm cười đáp trả, có phải là vui sướng đến phát rồ rồi không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!