Tần Nhạn Lan vừa xuống kiệu thì không nhịn được mà lập tức kéo lấy cánh tay mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, có phải mọi người xung quanh đang chê cười con không?"
Tần mẫu ưỡn cái eo cường tráng lên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Sợ cái gì chứ? Bây giờ đại ca của con đang là người hầu bên cạnh Hoàng thượng ở trong cung! Nhà chúng ta có thua kém ai sao?"
Tuy nói vậy nhưng sắc mặt của Tần mẫu lộ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu, lúc nhìn thấy lầu nhỏ Linh Lung Các lịch sự tao nhã thì cũng không biết nên bước đi thế nào. Dáng vẻ ấy khiến cho nhóm nha hoàn và bà tử bên cạnh phải nhịn cười. Sau khi được đưa vào bên trong, hai mẫu tử bọn họ đi gần nhau đến mức gần như là giẫm lên bước chân của nhau.
Bởi vì xà bông thơm mà Linh Lung Các vừa ra mắt gần đây có danh tiếng vang xa nên người lui tới không phú cũng quý.
Những người sống lâu ở thành Đại Lương thì ai cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, ngay cả nha hoàn bà tử cũng cư xử lịch sự và tao nhã hơn tiểu thư bên ngoài.
Lúc này nhìn thấy đôi mẫu tử kỳ lạ này thì bọn họ đều không nhịn được mà che miệng, xoay đầu sang chỗ khác cười trộm.
Dù sao Tần Nhạn Lan cũng là nữ tử chưa xuất các* nên lúc này xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Nàng ta lại càng hối hận vì mình không mang theo mũ, chí ít như vậy cũng có thể che mặt nàng ta lại.
*Thời xưa nó ám chỉ cuộc hôn nhân của công chúa, sau này thường ám chỉ phụ nữ chưa lập gia đình.
"Mẫu thân, nếu không chúng ta đi đi!"
Tần mẫu cũng rụt rè, đang lúc muốn đồng ý thì một giọng nói vừa mềm mại vừa cởi mở đã vang lên: "Hai vị phu nhân, tiểu thư cần mua thứ gì thì nô gia sẽ đưa người đi xem thử!"
Hai người bọn họ cùng nhau ngẩng đầu thì nhìn thấy nữ tử ngọc cơ tuyết má*, trong mắt mang theo nụ cười đang bước xuống bậc thang, thướt tha như một làn khói.
*: ý chỉ người phụ nữ trong sáng, xinh đẹp
Nàng mặc chiếc váy lụa màu đỏ tươi nhưng lại nhẹ nhàng, trên ngực lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, làn da bên dưới bối tử* thoắt ẩn thoắt hiện cùng với cánh tay mượt mà tạo nên cảm giác không thể nói rõ cũng không thể tả rõ.
*: một loại "áo khoác" có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc.
Xưa nay vẻ đẹp của Đại Tề là đoan trang thanh lịch, nhỏ bé yếu đuối nhưng bộ y phục sặc sỡ cùng với khuôn mặt hơi phúng phính này vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng, thay vào đó lại khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến mức thần hồn điên đảo.
Hai mẹ con Tần gia sống ở Tấn Châu, nơi mà sự phồn hoa kém xa thành Đại Lương nhưng quy củ lại cứng nhắc hơn. Cho dù là tiểu thư nhà cao sang quyền quý thì cũng chưa từng nhìn thấy những tấm lụa sặc sỡ mà lại mỏng manh như thế này.
Nhìn thoáng qua thì thật sự không có quy củ nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại thấy đẹp đến chói mắt.
Chẳng lẽ đây là kinh đô phú quý chi địa* nên những người ở đây đều như hoa như liễu thế này sao?
*: ý nói thủ đô đất nước ở vị trí đắc địa
Thế nhưng bọn họ đã nghĩ sai. Lúc trước thành Đại Lương không có y phục như thế này, là Tập Hồng Nhụy đã học được kiểu dáng này từ nữ chính xuyên không.
Kiếp trước nàng thấy một lần thì thích đến mức không kiềm lòng được mà sao chép lại, để lộ ra phần cổ và bộ ngực trắng như tuyết mà đi vòng khắp sân.
Nàng tự cho là đẹp mắt nhưng lại không biết lúc ấy ai cũng bàn luận, cười nhạo nàng là người phong trần, điệu bộ như tiểu thiếp.
Nữ chính người ta chỉ ăn mặc như thế những lúc ở riêng với nam chính để làm chút tình thú. Lễ giáo cổ đại nghiêm khắc, sao có thể mặc y phục không chỉnh tề như vậy đi vòng quanh như trang phục thường ngày được?
Tập Hồng Nhụy phe phẩy cây quạt rồi khẽ cắn môi, nàng cứ muốn mặc như trang phục thường ngày đấy!
Mánh lới lớn nhất của Linh Lung Các chính là xà bông thơm nhưng vẫn có bán son phấn, trâm vòng, y phục cùng với tơ lụa.
Nàng đã chọn trước mấy xấp lụa mỏng rồi may hết thành kiểu y phục này để mỗi ngày thay một bộ.
Ban đầu tiểu thư quý tộc lui tới còn cảm thấy cổ áo hở ra như thế thật sự rất bất nhã nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ xinh đẹp của Tập Hồng Nhụy khi mặc nó!
Lại thêm thời tiết nóng bức không chịu nổi, nếu đổi thành váy ngắn mát mẻ như thế thì sao có thể không thích được chứ?
Thế là chẳng bao lâu sau kiểu dáng này đã được đặt trước rất nhiều.
Trong sách nói nữ chính cũng bắt chước phát minh theo cổ nhân của bọn họ nên Tập Hồng Nhụy cũng không sợ bị phát hiện ra điều kỳ lạ nên ăn mặc càng thêm nghênh ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!