Trời nắng oi ả, nóng bức hầm hập, bất kể là ở ngoài hay trong nhà thì đều giống như lò hấp. Tập Hồng Nhụy phe phẩy cây quạt trong tay nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Thế là nàng lại nghiêng nửa người trên ra khỏi gác xép rồi cất tiếng gọi với nam nhân trong sân: "Bùi Tam, nấu nước cho ta, ta muốn tắm rửa!"
Bùi Tam ngẩng đầu thì nhìn thấy Tập Hồng Nhụy đang chống tay trên bệ cửa sổ, chiếc áo choàng mỏng manh màu xanh trên người nàng rủ xuống, váy lụa màu đỏ thẫm thêu hình hoa sen trắng trước ngực.
Tóc búi thành búi tròn, trên mấy cây trâm còn được đính vài bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Tóc con trước trán không được búi lên đã ướt nhẹp mồ hôi dán vào khuôn mặt trắng trẻo, bóng lưỡng của nàng. Lúc này trông nàng rã rời mệt mỏi đến mức dường như có thể chảy ra thành nước.
Vốn dĩ với thời tiết nắng nóng triền miên này, phơi đầu ngoài nắng sẽ khiến cho người ta đau đầu, choáng váng. Vậy mà lúc này Bùi Tam lại nhìn thấy dáng vẻ mềm mại như bùn mùa xuân của thiếu nữ trên lầu thì trái tim đang say nắng lại càng thêm rung động. Hắn ta lập tức nói: "Ngươi chờ một lát!"
Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức muốn lấy củi đi đun nước.
Cảnh này lại vô tình bị Bùi mẫu vừa đẩy cửa xa trông thấy, khuôn mặt của bà lập tức trầm xuống. Ngay lúc Bùi Tam hớn hở đi vào bếp thì có một giọng nói nghiêm nghị giữ hắn ta lại, Bùi mẫu túm lấy cánh tay hắn ta: "Con làm gì vậy? Con là người hầu của tiểu ni tử* đó sao?"
*Tiểu ni tử: ám chỉ hầu gái trẻ (thời xưa) hoặc thiếu nữ.
Bùi Tam lại không hề cảm nhận được sự tức giận của mẫu thân mình nên đáp lại vô cùng dửng dưng: "Mẫu thân, đây cũng đâu phải là chuyện phí sức gì đâu ạ!"
Bùi mẫu nghe vậy thì sắc mặt càng thêm u ám, sau đó bà vặn chặt cánh tay hắn ta: "Cái gì mà không phí sức? Con nghĩ củi lửa không cần tiền à? Từ khi tiểu ni tử kia đến thì con kỳ lạ như bị ma ám. Hôm nay thì mua son phấn cho nàng ta, ngày mai thì mua y phục. Nếu nàng ta là cô nương nhà lành thì sao lại có ý định tiếp tục tiêu tiền của con mà không biết xấu hổ như thế?"
Sau khi nghe bà nói xong những lời này thì Bùi Tam cũng kịp phản ứng, hình như gần đây hắn ta tiêu nhiều tiền cho Tập Hồng Nhụy thật.
Nhưng hắn ta có thể làm gì? Chỉ cần tiểu nha đầu kia liếc nhẹ một cái thì hắn ta đã hoa mắt váng đầu, nói gì nghe nấy. Bây giờ ngẫm lại Bùi Tam mới thấy, cho dù hắn bỏ ra nhiều như vậy nhưng tiểu nha đầu kia vẫn không hề hé môi, ngay cả một câu "chào ca ca" cũng không thèm nói, ngày nào cũng coi hắn ta là người hầu mà sai vặt.
Thấy cuối cùng Bùi Tam cũng kịp phản ứng lại thì Bùi mẫu hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ta biết tâm tư của con nhưng ta nói cho con biết, ta không muốn rước con dâu như thế vào nhà. Nhìn dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, hết ăn rồi lại nằm, lại còn l. ỗ m. ãng phóng đãng của nàng ta xem, tên ngốc như con có thể giữ được sao? Theo ta thì con vẫn nên cưới Ngưng Mộng, người ở bên cạnh Lão vương phi đấy.
Mặc dù có lớn tuổi hơn con một chút nhưng đó mới là nghĩ đứng đắn, đàng hoàng, ó mới là người biết vun vén gia đình..."
Ngưng Mộng?
Bùi Tam đang suy nghĩ về câu nói của mẫu thân mình thì giọng nói của Tập Hồng Nhụy lại vang lên từ trên đỉnh đầu hắn ta: "Bùi Tam, ngươi đang làm gì vậy? Còn không nhanh một chút, ta nóng muốn chết rồi!"
"Được rồi!"
Bùi Tam lập tức không lo được chuyện khác nữa nên chỉ đành kéo mẫu thân mình sang một bên rồi cười hì hì nói: "Được rồi mà mẫu thân, không phải vì Hồng nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi sao? Đợi sau khi nàng ấy cũng làm mẫu thân rồi thì chắc chắn sẽ hiểu chuyện ngay. Đến lúc đó người có thể dạy đạo lý cho nàng ấy đàng hoàng!"
Nói xong hắn ta lập tức vui vẻ đi đun nước cho Tập Hồng Nhụy tắm.
Thật ra vào những ngày nắng gắt thì chỉ cần đem thùng nước ra phơi nắng là xong, nhưng mà Tập Hồng Nhụy cảm thấy nước không sạch nên muốn làm khổ người khác.
Theo lý mà nói thì hẳn là Bùi Tam nên tức giận mới phải nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ nũng nịu sau khi tắm xong của Tập Hồng Nhụy thì hắn ta lại cảm thấy ngọt ngào.
Mẫu thân hắn ta nói Ngưng Mộng tốt, hắn ta cũng biết điều đó. Nhưng trước mặt tiểu yêu tinh này thì cũng có ai sánh bằng đâu.
Bùi mẫu nhìn dáng vẻ si mê của hắn ta thì sắp bị chọc tức chết. Lúc bà đang muốn mắng thì lại thấy Tập Hồng Nhụy bước xuống bậc thang đi đến, nàng vừa dùng quạt che nắng vừa mỉm cười nhẹ nhàng với bà.
Dáng vẻ vừa ngả ngớn vừa khiêu khích này của nàng khiến cho Bùi mẫu tức giận trong lòng. Còn chưa vào cửa mà nàng đã muốn đè đầu cưỡi cổ bà rồi không?
Thế nhưng khi nghĩ tới Tập Hồng Nhụy là nha hoàn hồi môn của Thái tử phi thì bà lại không tức giận được mà chỉ có thể liếc nàng một cái, sau đó quay đầu đi vào nhà, mắt không thấy tâm không phiền.
Tập Hồng Nhụy giẫm lên đôi giày thêu liễu xanh lả lướt đi xuống lầu. Lúc nhìn thấy dáng vẻ phòng thủ mà không tấn công của Bùi mẫu thì nàng chợt cảm thấy nhàm chán.
Sau đó nàng dương dương tự đắc đi ra ngoài, tựa mình vào cây liễu lớn bên cạnh dòng nước rồi phe phẩy quạt trong tay.
Bùi mẫu là nhũ mẫu nuôi nấng nam chính từ nhỏ, nam chính cũng đối xử với bà rất tốt. Sau khi bà lớn tuổi thì nam chính đã phân cho bà một gian nhà trong vương phủ, để bà dưỡng lão an nhàn.
Lần này vì "tác hợp" cho nàng và Bùi Tam nên cũng thuận thế để Tập Hồng Nhụy tiến vào Bùi gia.
Tập Hồng Nhụy giơ cây quạt lên rồi nhìn mặt trời. Mặc dù trời nóng nực muốn chết nhưng nàng lại cảm thấy có mấy phần yên bình, giống như bây giờ nàng không còn là nô tỳ mà chỉ là một người tự do tự tại, vô ưu vô lo, không cần nghĩ ngợi gì cả mà chỉ đứng trước cửa đón hoàng hôn như một lão thái thái.
Nàng hưởng thụ phần ảo giác mang đến sự yên tĩnh này đến tận khi giọng nói khó nén được vui sướng vang lên bên tai: "Hồng cô nương!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!