Chương 1: Tập Hồng Nhụy Tái Sinh

*Chú thích của edit: Trong truyện xuất hiện nhân vật xuyên từ hiện đại tới và nhân vật cổ đại trọng sinh trở lại. Vậy nên các edit nhóm dịch thống nhất. Đối với nhân vật xuyên từ hiện đại tới

- dùng ngôi xưng hiện đại. Đối với nhân vật cổ đại trọng sinh quay lại

- dùng ngôi xưng cổ đại.

[Chỉ thấy một thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm vừa vặn, bên ngoài khoác một lớp áo lụa màu xanh nhạt, cử động uyển chuyển như làn khói, ánh mắt long lanh, quyến rũ, chỉ chớp một cái đã để lộ ra sự xinh đẹp.]

[Để phục vụ tốt cho chủ tử, những nha hoàn trong phủ đều ăn mặc chỉn chu, chải tóc gọn gàng, không dám vênh váo, chỉ mình nàng là người duy nhất khác biệt, hai sợi ruy băng màu đỏ rũ xuống mái tóc óng ả của nàng, mỗi sợi đều có một đồng xu, kêu leng keng mỗi khi nàng chuyển động, vì không có đủ khả năng để mua một chiếc trâm cài ngọc trai đàng hoàng, nàng đành khéo léo cài những đóa hoa thạch lựu tươi thắm lên tóc.]

[Nếu nói nàng ngu ngốc cũng không đúng, nàng không chỉ sắc sảo trong mọi việc, tính khí thì mềm mại, khéo ăn khéo nói, nhưng nếu nói nàng thông minh thì nàng có cả sự tính kế và không ngoan ngoãn hiện rõ trên khuôn mặt.]

[Lâm Oản chỉ liếc mắt nhìn nàng, liền biết đây không phải là nha hoàn đáng tin cậy, nếu có cơ hội, thì phải đuổi nàng đi ngay.]

Những lời kỳ lạ cứ vang vọng trong tâm trí nàng, một cơn gió thổi qua, thổi bay hình ảnh phản chiếu của nàng trên mặt hồ, Tập Hồng Nhụy chậm rãi chớp mắt.

Tại thời điểm này, nàng không còn là nha hoàn đi theo thiên kim phủ Tướng quân khi xuất giá nữa, mà là một linh hồn được tái sinh sau khi đã chết.

Kiếp trước, cả đời nàng đã chiến đấu hết mình, cuối cùng lại bị bỏ rơi, bị bán cho một nhà thổ làm gái, cuối cùng sống một cuộc sống chật vật, thối rữa thành bùn. Và sau khi chết, nàng nhận ra bản thân đã trở thành một nhân vật trong một "cuốn tiểu thuyết".

Trước khi nàng chết, nàng đã đọc đi đọc lại "cuốn tiểu thuyết" viết đi viết lại toàn bộ số phận của bản thân, thành thạo đến mức nàng thậm chí còn ghi nhớ "lời bình luận của độc giả". Tuy nhiên, không có câu nào khiến cho nàng ấn tượng hơn câu vừa rồi.

Không ngoan ngoãn… Không ngoan ngoãn… Không ngoan ngoãn…

Tập Hồng Nhụy cắn chặt môi, cho đến khi nàng l. iếm được một chút vị máu.

Giơ tay sờ vào đầu, xé tung tất cả những bông hoa thạch lựu đỏ thắm, vò nát chúng rồi ném xuống hồ. 

Những nha hoàn khác ở bên cạnh đều bị hành động mạnh mẽ của nàng làm cho giật mình, ngừng nói chuyện, sau đó lại nhanh chóng bật cười: "Ôi, Hồng cô nãi nãi, sao đột nhiên lại có khí phách thế?" 

Những nha hoàn còn lại cũng bắt đầu cười, giống như những con chim vàng anh ở trên cây.

Tập Hồng Nhụy liếc nhìn những nha hoàn ồn ào ở trước mặt, nàng nhận ra bản thân mình đã được tái sinh. 

Cố gắng bình tĩnh lại, nàng nghiến răng khịt khịt mũi: "Ai cho phép các ngươi nói chuyện vớ vẩn này, tiểu thư của phủ Tướng quân bỏ trốn cùng với một thư sinh nghèo, nhưng thư sinh nghèo đó vẫn đỗ trạng nguyên, ngay cả công chúa hoàng tộc cũng muốn gả cho hắn."

"Hừ! Giấc mơ nhảm nhí của một tên nhà nghèo không có địa vị, cho dù trở thành trạng nguyên, thì hắn cũng chỉ là quan bát phẩm*, khi nhìn thấy tể tướng cũng phải cúi đầu, tiểu thư nhà thừa tướng là cành vàng lá ngọc, tại sao hắn cứ làm như phủ Tướng quân có phúc lắm nên tiểu thư phủ Tướng quân mới được gả cho hắn vậy!"

*Quan bát phẩm (): một chức quan nhỏ, xếp cuối

Đám nha hoàn đang thảo luận về câu chuyện thịnh hành mấy ngày nay trong thời gian rảnh rỗi, liền ngừng lại, không thể không bĩu môi khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Tập Hồng Nhụy.

Chàng trai trong câu chuyện kia vừa lãng mạng, lại có ngoại hình rất đẹp, còn thi đỗ trạng nguyên, thật là một nhân vật đáng ngưỡng mộ, vậy mà một đám nha hoàn còn dám ngồi đó rồi chê bai này kia!

Ở đây đều là những thiếu nữ trẻ xinh đẹp, họ đều đang lo lắng về hôn nhân của mình sau này, nghe nói về nhân phẩm và ngoại hình của chàng trạng nguyên trong câu chuyện kia đều rất tốt, họ sao có thể chịu đựng được khi thấy người yêu trong mơ bị sỉ nhục như vậy.

Ngay lập tức một giọng nói kỳ lạ phát ra: "Ta nói này Hồng cô nãi nãi, chúng ta gọi ngươi là cô nãi nãi, ngươi thật sự coi mình là cô nãi nãi thật rồi phải không, ngay cả chàng trạng nguyên cũng chẳng đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của ngươi, vậy có phải ngươi nghĩ phải vương tử hay vương tôn mới xứng đôi với ngươi không, ha ha ha~"

Đám người cười ha hả, đây là phủ thế tử, Tập Hồng Nhụy là nha hoàn hầu hạ của Thế tử phi, câu "Vương tử vương tôn" này, rõ ràng là đang muốn mỉa mai cô.

Tập Hồng Nhụy dường như đã bị chọc tức, kéo dài giọng đáp: "Này, ta thật sự không để vào mắt!"

Những người khác vốn dĩ định phản bác lại nàng, không ngờ nàng còn leo cao hơn bọn họ, bọn họ đột nhiên có chút bực bội, nhưng còn chưa kịp nói ra, lại nghe Tập Hồng Nhụy phủ đầu nói: "Tiểu thư nhà phủ Tướng quân, dù có gả cho hoàng đế cũng rất xứng đáng, nếu ta là tiểu thư trong truyện, ta nhất định sẽ gả cho hoàng đế, hấp thụ linh hồn rồng, người bình thường trên thế giới này làm sao có thể so sánh được với rồng thật ở trên bầu trời chứ?"

Những người khác lúc đầu sững sờ, sau đó liền bật cười: "Thật là một đề tử* xảo quyệt, ngươi còn muốn gả cho hoàng đế! Nếu như ngươi có thể gả cho hoàng đế, mộ tổ tiên vốn thiếu đức hạnh của gia tộc ngươi, sẽ phải đốt hương ba ngày ba đêm, ha ha ha!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!