Đợi đến khi ta bình tĩnh trở lại thì phát hiện mình không biết đang ở nơi nào giữa hành cung rộng lớn rồi, có thể là chạy vội quá, cũng có thể là thời tiết nóng quá, mặt ta nóng phừng phừng. Nghĩ lại quả dưa trên đầu Sở Tịnh Quân lúc đó, ta đột nhiên lại thấy run người.
Không ổn rồi, ta sắp xong rồi!
Hay là, về nhà trốn mấy hôm?Đang vào lúc ta hết sức buồn phiền thì bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng xì xào truyền tới.
Lúc ta đến gần thì đã không thấy bóng người nữa rồi, ta áp sát mặt đất cẩn thận tìm kiếm thì quả nhiên tìm được mấy vết chân. Có lẽ là phát hiện ra ta nên mới vội vã rời đi, bọn họ đã nói những gì chứ? Ở một nơi vắng vẻ của hành cung để bàn bạc, hẳn không phải là chuyện quang minh chính đại gì.
Nói cách khác, chính là một chuyện không mấy tốt lành.Phiền phức rồi đây.Ta thử lần theo mấy bước chân mờ nhạt ở dưới đất để xem có tìm thêm được manh mối nào không. Không biết kẻ này là người như thế nào nhưng hắn không trực tiếp rời khỏi mà dám đi đường vòng để tránh mặt đoàn tuần tra của hành cung và thị vệ của Vũ Đức ty. Nếu đã biết đến đây rồi, xem ra nhất định không thể bỏ qua!
Nhưng mà, ta hiện tại đang mang trên mình thân phận của một Vương phi, chuyện này hình như không thuộc quyền quản lý của ta thì phải.
Đứng im một lúc giữa tiểu viện không một bóng người, ta bỗng cảm thấy bản thân mình hơi nhiều chuyện rồi, đang định gọi người của Vũ Đức ty đến làm nốt phần còn lại thì một con d. ao g. ăm sắc bén bất ngờ lao tới.
Nếu như ngươi đã muốn đụng thì ta phải chạm thôi!
Suy nghĩ an phận thủ thường vào giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, sau khi nhanh nhẹn né được sự t. ấn c. ông của đối phương, ta tháo dây thắt lưng ra rồi khẽ vặn khóa, chiếc thắt lưng tưởng như mềm mỏng trong phút chốc liền biến thành một thanh đoản đao dài 2 thước.
Ép ta làm Vương phi ư?
Hại ta phải trao trả quyền lực và gia huy ư?
Khiến ta phải loanh quanh ở cái Thành Tân An nhạt nhẽo này, không cho ta về Tây Vực ư?
Ta không thể t. ẩn Quân thượng, nhưng ngươi thì khác!Cảm xúc lúc này thật là sảng khoái!Đáng tiếc mới giao đấu được 2 chiêu, Quân thượng và người của Vũ Đức ty đã tới.
Cũng phải, nếu như để đến nửa canh đồng hồ nữa mà họ vẫn chưa đến thì năng lực của Vũ Đức ty quả thật quá kém.
Thấy lực lượng chênh lệnh quá lớn, hắn liền dùng một quả b.o. m khói để thoái lui, ta rút vội cây trâm ngọc trên đầu phi tới, khi khói đen tản đi gần hết, hắn đã bị hộ vệ khống chế rồi, dưới chân vẫn còn cây trâm tinh xảo của ta.
"Tô nhi!"
Quân thượng nhàn nhạt mở miệng, ta khuỵu gối hành lễ rồi vô thức nhận ra cuộc theo đuôi này đã được báo cáo sơ bộ, có thể biết được được lộ trình của đoàn hộ về rồi âm thầm bố trí canh phòng, tên nội gián này quả nhiên không phải một kẻ tầm thường.
"Bẩm Quân thượng, trong miệng của người này không có th, uốc đ. ộc, trên người cũng không có vật phẩm đáng nghi nào, đây là tất cả v. ũ kh. í mà hắn sử dụng ạ."
Hộ vệ lấy ra một con d. ao g. ăm, ta nhận lấy rồi chuẩn bị dâng lên, nhưng lúc nhìn thấy những hoa văn đặc biệt được khắc ở trên đó, ta không muốn đưa cho Quân thượng nữa."Đại nhân, người bình tĩnh đi ạ!"
Sao xung quanh lại ồn ào như thế?
"Mau, mau ngăn ngài ấy lại!"
"Còn thở, mau đưa đi, đừng để hắn ta c. hết!"
Mấy người làm gì mà hoang mang như thế???"Ngươi chắc không?"
Giọng nói trầm thấp của Quân thượng vang lên đưa ta về với thực tại, ta vẫn còn đang khuỵu gối trước mặt người, trong tay cầm chắc c. on d. ao g. ăm còn vương m. áu/"
M. áu? Từ đâu ra vậy?
"Thần khẳng định c. on d. ao này và c. on d. ao năm đó là của cùng một người."
Ta đứng thẳng dậy, Quân thượng ra hiệu cho hộ vệ đứng ở bên cạnh đón lấy h. ung kh.í, mặc dù không tình nguyện nhưng ta chỉ đành giao ra.
"Tô nhi!"
"Có thần."
"Chuyện này giao cho Châu Ngọc giải quyết, con đừng liều lĩnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!