Giữa tiếng la hét hoảng loạn của Tiểu Trúc và những người xung quanh, Tịch Dạ chở ta lao ra khỏi bãi cỏ, chạy vào rừng cây bên cạnh, ta cúi người xuống gần cổ nó, thấy hai mắt Tịch Dạ đỏ ngầu, miệng sùi bọt mép, xem ra là vừa bị người ta giở trò.
Ngay cả một con ngựa tốt như vậy cũng ra tay được, ta có nên cảm thán giá trị của mình khá cao hay không?
Tịch Dạ chạy lung tung trong rừng, ta bị xóc đến mức sắp nôn hết cả bữa trưa ra, nhất thời không thể nào trấn an con ngựa đang nổi điên này, ta lại thật lòng thích Tịch Dạ, không muốn làm nó bị thương, đang tiến thoái lưỡng nan thì trong rừng vang lên tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Đưa tay cho ta!
Đây là lần đầu tiên ta thấy Sở Tĩnh Vận mất đi sự bình tĩnh thường ngày, chàng gần như hét lên câu này, thậm chí còn hơi lạc giọng, ta do dự một lát mới rút chân khỏi bàn đạp, buông dây cương, nắm lấy tay chàng đưa ra, bị chàng dùng sức kéo lên lưng ngựa.
"Đừng làm nó bị thương."
Ta nắm chặt y phục của chàng, vội vàng dặn dò, Sở Tĩnh Vận ừ một tiếng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mấy cây kim bạc b.ắ. n trúng m.ô.n. g Tịch Dạ, nhìn Tịch Dạ dần chạy xa, biến mất trong rừng cây, Sở Tĩnh Vận mới từ từ dừng lại.
Chỉ là thuốc tê.
Vậy thì tốt. Ta thở phào nhẹ nhõm,
"Huynh đến thật đúng lúc, đa tạ huynh."
Nàng không sao chứ?
Sở Tĩnh Vận cau mày nhìn ta, để chàng không lo lắng, ta cười vỗ vỗ n.g.ự. c chàng.
"Yên tâm, ta không sao."
Thấy chàng vẫn cau mày, ta đưa tay kéo khóe miệng chàng.
"Huynh đừng làm mặt lạnh như vậy, ta thật sự không sao, cười lên nào."
Đúng lúc này, con ngựa bỗng nhiên hí lên một tiếng, ta vội vàng vịn vào vai chàng để giữ thăng bằng.
Cẩn thận!
Sở Tĩnh Vận đưa tay ôm lấy ta, ta ngã vào người chàng, nửa khuôn mặt vùi vào vạt áo chàng, mùi thơm thoang thoảng của hoa lan lập tức phả vào mặt.
"Vương gia! Vương phi! Hai người không sao chứ?"
Đám thị vệ hộ tống đến thật đúng lúc, động tác đẩy Sở Tĩnh Vận ra của ta hơi khựng lại, lúc này chỉ có thể ôm cổ chàng, vùi cả khuôn mặt vào lòng chàng.
"Không sao, các ngươi đi theo hướng đó tìm Tịch Dạ, dẫn theo thú y kiểm tra kỹ càng, đừng làm nó bị thương."
Vâng.
Nghe thấy tiếng vó ngựa dần xa, ta mới ngẩng đầu lên khỏi lòng Sở Tĩnh Vận.
"Bọn họ vừa rồi... chắc không nhìn thấy mặt ta chứ?"
"Nàng đang tự lừa mình dối người sao?"
A! Xấu hổ quá!
Ta than thở một tiếng, không muốn đối mặt với hiện thực, Sở Tĩnh Vận khẽ cười, chàng mỉm cười, không còn vẻ u ám vừa rồi, trông thật rực rỡ, xinh đẹp.
Thôi được rồi, đổi lấy một nụ cười của mỹ nam cũng không quá thiệt.
Ta cũng cười theo.
Sở Tĩnh Vận không quay lại trường đua ngựa, ta cũng không gặp lại Trần Uyển Quân, chàng để ngựa thong thả quay về hành cung, ta ngoại trừ bị Tịch Dạ xóc đến mức hơi buồn nôn, khó chịu ra thì không có gì đáng ngại, nhưng chàng lại không hỏi han gì, ngay tại cổng hành cung, trực tiếp ôm ta xuống ngựa, động tác liền mạch, tiêu sái, dưới sự chứng kiến của mọi người, khiến đám cung nữ nhỏ đỏ mặt, tim đ.ậ. p thình thịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!