Chương 7: (Vô Đề)

Sau bữa tiệc, cuộc sống lại trở nên nhàm chán, ta không chơi được với đám tiểu thư, phu nhân kia, mà họ lại thích đến tìm ta, để tránh phiền phức, ta liền suốt ngày ở lì trong viện của Hoàng hậu, không được ra ngoài chơi, thật sự buồn muốn c.h.ế.t.

Hoàng hậu thích yên tĩnh, bây giờ ở bên ngoài, bà miễn lễ thỉnh an hàng ngày, bình thường rất ít người đến làm phiền bà.

Ta nằm sấp trên trường kỷ, nhìn Hoàng hậu yên lặng thêu hoa, không nhịn được hỏi:

"Mẫu hậu, sao người còn tự mình làm việc kim chỉ vậy?"

"G.i.ế. t thời gian thôi."

Hoàng hậu cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Người không thấy cuộc sống trong hậu cung này rất nhàm chán sao?"

"Nhàm chán sao? Ta lại thấy tương đối thanh nhàn."

Nghĩ đến đám phi tần không gây sự thì sẽ c.h.ế. t kia, ta bắt đầu tò mò Hoàng hậu với tính cách này làm sao có thể trụ vững trong cung đấu đến bây giờ.

"Một chút may mắn, một chút được mất, còn dựa vào tình cảm phu thê sâu đậm với hoàng thượng."

Hửm?! Chẳng lẽ ta nói ra miệng rồi sao?

"Đều viết hết lên mặt rồi."

Hoàng hậu buông kim chỉ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chọc vào trán ta, ta lúc này mới phát hiện vị mỹ nhân tựa Bồ Tát này tuy tính tình ôn hòa, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, dù sao có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu bao nhiêu năm nay chắc chắn không phải người thường.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Cẩm Thư, Thái tử tuy không phải do bản cung sinh ra, nhưng từ nhỏ đã nuôi dưỡng bên cạnh, trong lòng bản cung, nó cũng quan trọng như Vận nhi."

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ta đang tập trung bóc vải, vỏ vải ướp lạnh vừa cứng vừa lạnh, làm đầu ngón tay đau nhức.

"Tào tiểu thư tính tình hoạt bát, sôi nổi, mấy hôm nữa nàng ấy sẽ đến thăm bản cung, bản cung nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ rất hợp nhau."

Hoàng hậu gọi cung nữ mang khăn nóng đến, cầm tay ta lau sạch sẽ,

"Vải tuy ngon nhưng cũng không thể tham ăn quá, sẽ nóng trong người."

Vết dính nhớp nháp trên tay được lau sạch, đầu ngón tay lạnh buốt cũng dần ấm lên, ta nhìn chằm chằm tay mình chớp mắt, ngẩng đầu cười toe toét.

"Là bóc cho mẫu hậu ăn."

Hoàng hậu ngẩn người, đột nhiên ôm ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve đầu ta, giọng nói tràn ngập ý cười.

"Ôi ~ Bản cung vẫn luôn muốn có một nữ nhi, quả nhiên nữ nhi vẫn là đáng yêu nhất, tốt hơn đám nhi tử thúi kia không biết bao nhiêu lần."

Ta nghe tiếng tim đ.ậ. p của Hoàng hậu, cũng đưa tay ôm eo bà.

"Con còn có thể dùng táo gọt thành hình con thỏ, còn có thể dùng vỏ dưa hấu khắc đèn hoa đăng."

"Phụt... Cẩm Thư nhà chúng ta thật đa tài đa nghệ."

Ta không nhìn thấy mặt Hoàng hậu, nhưng ta nghĩ bà chắc hẳn rất vui.

Ta cũng rất vui.

Nói đến cũng lạ, hoàng đế thật sự rất bận rộn, ta ở chỗ Hoàng hậu bảy, tám ngày rồi mà vẫn chưa thấy người đến thăm, cũng không nghe nói người đến chỗ phi tần khác, rõ ràng mọi người đều đến nghỉ mát tránh nóng, hình như chỉ có mình người là đổi chỗ làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!