Chương 4: (Vô Đề)

Lại qua mấy ngày, Sở Tĩnh Vận cuối cùng cũng hết kỳ nghỉ, quay lại Quang Lộc tự làm việc, gần đây ta cũng bắt đầu nghe thoại bản kinh dị, mỗi lần tiểu tỷ tỷ kể đến đoạn giữa chừng lại run rẩy, giọng nói còn đáng sợ hơn cả câu chuyện, cho nên lần này ta thuê một vị thư sinh gan dạ kể chuyện cho hai người chúng ta nghe.

Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua.

Nếu Thái tử điện hạ không gây sự.

Tuy rằng chuyện ta mua lại trà lâu làm lão bản sau màn cũng không phải bí mật gì, nhưng khi hắn bắt đầu thường xuyên lui tới đây, ta liền có chút đau đầu, có một ngày ta mở cửa phòng riêng, phát hiện hắn đã ngồi bên trong từ bao giờ, cũng không hề bất ngờ.

Chỉ là càng đau đầu hơn thôi.

Ta gọi người hầu đi mời Kiều Nương và Giang Trạch Hi, tự mình bưng hạt dưa ngồi trên trường kỷ cắn ngon lành.

Tên này đuổi cũng không đi, cứ mặc kệ hắn vậy.

Quả nhiên Thái tử không bình tĩnh được như ta, ta còn chưa cắn hết một nắm hạt dưa, hắn đã lên tiếng trước.

"Ngươi không thấy bổn vương sao?"

Ta tiếp tục cắn hạt dưa, không để ý đến hắn.

"Sao thế? Mới mấy ngày, ngươi đã cùng Sở Tĩnh Vận chung kẻ thù rồi?"

Rắc rắc rắc.

"Ngươi cho rằng làm vậy hắn sẽ thích ngươi sao? Vậy thì ngươi sẽ thất vọng đấy, hắn là người vô cùng lạnh lùng."

Rắc rắc rắc.

"Rốt cuộc ngươi có ý gì!"

Thái tử đ.ậ. p bàn, ta ném hạt dưa xuống, uống một ngụm trà, mỉm cười nhìn hắn,

"Ngươi không thấy ta không ưa ngươi sao?"

"Tô Cẩm Thư! Ngươi đối địch với ta, không nghĩ đến Tô gia các ngươi sao?"

"Hoàng thượng nói câu này thì cũng được đi, ngươi chỉ là một Thái tử, lấy đâu ra lá gan uy h.i.ế. p Tô gia."

Ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, cau mày khó chịu.

Chẳng lẽ do ta sống lâu ở Tây Cảnh, không theo kịp thời đại rồi sao, từ bao giờ Vân Sơn Tô gia lại sa sút đến mức ai cũng có thể giẫm lên một chân?

Tổ tiên Tô gia được tiên đế An Bình sắc phong làm vương gia khác họ, trải qua bao nhiêu sóng gió, Tô gia vẫn luôn tận tâm phò tá hoàng thất, tuân thủ tổ huấn, người trấn giữ đất phong không có thánh chỉ không được về kinh, người làm quan trên triều tối đa cũng chỉ tam phẩm, không kết minh, không kết thân.

Nếu không phải hoàng thượng vừa uy h.i.ế. p vừa dụ dỗ, phụ thân ta phải miễn cưỡng gật đầu, ta làm sao lại trở thành nữ nhi Tô gia đầu tiên gả vào hoàng thất.

Làm Hiền vương phi này khiến ta phải từ bỏ cơ nghiệp kinh doanh mười mấy năm, quyền lực rơi vào tay kẻ khác, gia huy bị tước đoạt, uất ức đến mức muốn hộc m.á.u.

Mà kẻ gây ra tất cả những chuyện này còn dám đến trước mặt ta diễu võ dương oai.

Thật sự tức đến mức muốn đ.ậ. p n.á. t đầu con ch. ó Thái tử!

Tâm trạng vốn đang bình yên của ta bùng nổ, tuy ta thích xem thoại bản ngôn tình tay ba rối rắm, nhưng ta không muốn làm nữ phụ đáng thương phá hoại mối quan hệ bền vững của ba người bọn họ.

Đều là người trưởng thành rồi, nói đạo lý một chút được không? Các người yêu đương mà không đến được với nhau thì cũng thôi đi, hành hạ người khác làm gì!

Ta không nhịn được cầm chén trà bên cạnh định ném qua, Kiều Nương và Giang Trạch Hi vừa lúc bước vào, chén trà trên tay chuyển hướng, đưa lên miệng, ta uống một ngụm trà, cười gượng.

Trà ngon, trà ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!