Tây Hà phường là khu chợ sầm uất nhất Tân An thành, các cửa hàng lớn đều tập trung ở đây, chưa kể đến những tửu lâu, trà quán san sát, còn có cả hí viện lớn nhất Tân An thành.
Ta vốn định đến đây để tìm hiểu thêm về câu chuyện của Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân, nhưng một trong hai nhân vật chính bây giờ đang ở ngay bên cạnh ta, còn tìm hiểu cái gì nữa!
Ngoan ngoãn nghỉ ngơi thôi.
Ta đến hiệu sách yêu thích nhất mua mấy quyển thoại bản, lão bản dùng dây thừng buộc lại, cầm thấy nặng trĩu. Chà! Hơi đau tay!
Ta đang định ôm lên thì Sở Tĩnh Vận đã nhanh tay hơn xách lấy.
"Không sao, ta tự làm được."
Sở Tĩnh Vận chỉ cười, không có ý định trả sách lại cho ta, ta đành móc khăn tay trong n.g.ự. c ra, bọc chỗ dây thừng bắt chéo lại,
"Vậy huynh cầm chỗ này, như vậy sẽ không bị đau tay, cảm ơn huynh nhé."
"Nàng mua nhiều sách như vậy, lát nữa đi dạo sẽ bất tiện lắm."
Ta chớp chớp mắt.
"Nàng không định đi dạo phố sao?"
"Không phải… ừm… cái đó... ta quên mất..."
Sở Tĩnh Vận im lặng một lát, bỗng nhiên bật cười, chàng đưa tay xoa đầu ta, giọng điệu có chút bất đắc dĩ,
"Trông thì lanh lợi, sao lại ngốc thế này?"
"Xin lỗi nhé, ta chỉ để phần lanh lợi lên mặt thôi, không để trong đầu, làm huynh hiểu lầm rồi."
Ta liếc chàng một cái, tức giận định bỏ đi, Sở Tĩnh Vận lại giữ ta lại,
"Vậy thì gửi sách ở đây trước, lúc về lại lấy."
"... Huynh quả là thông minh."
Sở Tĩnh Vận gửi sách ở hiệu sách.
Nhưng chàng không trả khăn tay lại cho ta.
Sau đó chàng kéo ta đi mua rất nhiều điểm tâm, bánh ngọt.
Ta ngại lấy lại khăn tay, thôi thì tặng cho chàng vậy.
Dù sao lúc về vẫn là chàng xách sách.
Ta đã tìm thấy niềm vui khi làm Hiền vương phi.
Hiện tại ta là phú bà giàu có quyền thế, lại không có đại ca, nhị ca, lão cha, lão tỷ giám sát, ta có thể tự do bay nhảy rồi!
Thế là mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, ta liền chạy ra ngoài, ta bao trọn một gian phòng riêng ở tầng hai của trà lâu, xem sách ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở vương phủ, ta có thể tùy ý cắn hạt dưa, còn có thể nhờ tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đọc thoại bản cho ta nghe.
Tuy rằng có một số tình tiết nghe người khác đọc lên thật xấu hổ.
Ta và tiểu tỷ tỷ nhìn nhau, hai người đều đỏ bừng mặt.
"Vương phi... còn... còn đọc nữa không?"
Tiểu tỷ tỷ hơi lắp bắp, ta cố tỏ ra bình tĩnh ho khan một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!