Chương 17: (Vô Đề)

Ta tỉnh lại là do dục vọng cuồng loạn trong cơ thể, nhìn căn phòng xa lạ và Sở Tĩnh Thâm nằm bên cạnh, ta liền biết, chiêu trò dùng để đối phó với Sở Tĩnh Vận đã được dùng lại trên người ta.

Ồ, vẫn có chút khác biệt.

Tay chân ta bủn rủn, rõ ràng là bị trúng thêm một loại nhuyễn cốt tán nào đó.

Cũng khá lắm, còn biết rút kinh nghiệm từ thất bại!

Hơi thở của Sở Tĩnh Thâm đột nhiên trở nên nặng nề, hắn xoa trán, cũng tỉnh lại, hai má ửng đỏ, trông cũng không khá hơn là bao.

Thấy ta, hắn hơi sững sờ,

"Sao muội lại ở trong phòng ta?"

"Đương nhiên là bị người ta ám toán."

"Ám toán...? Ám toán gì?" Ánh mắt Sở Tĩnh Thâm mất đi tiêu cự, hắn vô thức kéo cổ áo,

"Sao lại... nóng thế này..."

Ta nhìn thấy lư hương gần đó đang bốc khói, loạng choạng bò dậy, cầm ấm trà trên bàn định dập lửa, nhưng dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể khiến ta biết làm vậy cũng vô ích. Cửa sổ đúng như dự đoán đã bị khóa, ta lại không có sức để phá cửa.

Quay đầu định gọi Sở Tĩnh Thâm giúp đỡ, lại thấy hắn nhìn ta chằm chằm, bước tới, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Ta nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn tránh đi, nhưng đã chậm một bước, bị hắn đè xuống dưới.

Dùng cánh tay chống đỡ n.g.ự. c Sở Tĩnh Thâm, mặc cho ta gọi thế nào, hắn cũng không phản ứng, cứ một mực muốn áp sát lại gần.

Tên xui xẻo này, ngươi trúng chiêu cũng nhanh quá đấy!

Bàn tay nóng bỏng luồn vào trong váy, chạm vào chân ta, đầu óc choáng váng, dược tính cuộn trào như muốn nuốt chửng lý trí.

Ánh mắt ta tối sầm lại, cắn mạnh vào đầu lưỡi, mượn cơn đau để lấy lại chút tỉnh táo, dồn hết sức đẩy hắn ra, sau đó rút cây trâm cài tóc đ.â. m mạnh vào người mình.

Khi cửa phòng bị người ta phá từ bên ngoài, trong phòng đã tràn ngập mùi m.á. u tanh nồng nặc. Cho dù là vẻ mặt u ám của Hoàng đế, hay sự lo lắng của Hoàng hậu, ngay cả nụ cười đắc ý của Đức phi cũng cứng đờ lại trên khóe miệng.

Bọn họ đến để bắt gian, chứ không phải để xem hiện trường g.i.ế. t người.

Sở Tĩnh Thâm bị ta trói lại, ném dưới đất, vì dược tính nên hắn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vô thức rên rỉ. Không cần nhìn, ta cũng biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn khó coi đến đáng sợ, m.á. u tươi theo vết thương trên cổ và cánh tay chảy ra, thấm đẫm y phục.

Ta ăn mặc chỉnh tề, nằm sấp trên bàn thấp, tay cầm lư hương.

"Không ai... nói cho các ngươi biết sao... dùng cùng một chiêu trò hai lần... là vô dụng..."

Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận hốt hoảng lao về phía ta.

Một ngày ngất hai lần, cũng coi như đáng giá.

Đáng giá nhất là, ta vừa ngất đi, đã bỏ lỡ tất cả những màn hay!

Mười năm!

Kẻ chủ mưu mà ta khổ sở truy tìm suốt mười năm, đã bị bọn họ giải quyết trong lúc ta hôn mê!

Tức đến đau cả phổi.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Vụ ám sát mười năm trước không phải nhằm vào Hoàng đế, mà là nhằm vào Thái tử. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều quan tâm đến biên cương, Tứ hoàng tử từ nhỏ đã thích bói toán, người cản đường An vương chỉ có Thái tử Sở Tĩnh Thâm và Hiền vương Sở Tĩnh Vận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!