Chương 15: (Vô Đề)

Hiền vương ngày thường ôn nhu, lần này lại vô cùng triền miên sâu sắc. Hắn hôn đến mức đầu lưỡi ta tê dại, hơi thở có chút khó khăn. Cánh tay hắn ôm ta hơi siết chặt, dùng một lực đạo cố chấp, như muốn hòa ta vào m.á. u thịt, nhưng lại vô cùng cẩn thận, sợ làm ta bị thương.

Sự quấn quýt như sinh ly tử biệt này thật quá kỳ lạ, ta khó hiểu, chỉ là hôn nhau thôi mà, cần gì phải bi tráng như vậy?

Sở Tĩnh Vận dường như nhận ra cảm xúc của ta, hắn chậm rãi kết thúc nụ hôn, nhưng lại hôn thêm một cái lên môi ta rồi mới lui ra một chút.

"Cẩm Thư, ta có lời muốn nói với nàng."

Ta nhìn hắn mím môi, ánh mắt không biết đang nhìn về phương nào, bàn tay đặt trên eo ta vì căng thẳng mà nắm chặt lấy dây lưng của ta, khớp xương trắng bệch.

"Ừm, huynh nói đi, ta nghe, nhưng nếu huynh còn dùng sức nữa, dây lưng của ta sẽ đứt đấy."

Theo lời ta nói, hắn đột nhiên nắm lấy vai ta, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như đang nhìn kẻ thù g.i.ế. t cha.

"Tô Cẩm Thư, ta thích nàng!"

Giọng Sở Tĩnh Vận gấp gáp và khàn đặc, thấy ta chớp mắt ngẩn người, hắn l.i.ế. m môi, hắng giọng.

"Ta thích nàng, chỉ thích mình nàng, trước đây ta chưa từng thích ai, sau này cũng tuyệt đối sẽ không cưới thêm người khác. Tô Cẩm Thư, nàng là thê tử duy nhất của Sở Tĩnh Vận ta trong đời này!"

"Cái đó... Hiền vương điện hạ, ngài nói thế này không giống đang tỏ tình đâu."

Ta có chút lúng túng gãi mặt, khẽ ho một tiếng, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn.

"... Ta... Ta cũng thích huynh."

Cái gì?

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Sở Tĩnh Vận đột nhiên mở to, có chút không dám tin nhìn ta.

"Ta nói, ta cũng thích huynh!"

Vừa dứt lời, ta liền hối hận, bởi vì ta thấy Tiểu Trúc bưng hoa quả đứng ở hành lang cách đó không xa. Nàng ấy đầu tiên là ngạc nhiên nhìn chúng ta, sau đó nở nụ cười dì ghẻ đầy ẩn ý.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Tiểu Trúc! Ngươi...

"Nô tỳ không thấy gì cả."

Tiểu Trúc bưng hoa quả chạy biến mất hút.

Ngươi sao không để lại hoa quả?!

Muốn khóc mà không ra nước mắt.

"Cẩm Thư, nàng nói thật sao? Nàng thật sự cũng... thích ta?"

"Thích thích, thích gần một tháng rồi."

Ta buông xuôi trả lời, Sở Tĩnh Vận bỗng nhiên bế ta lên xoay vòng vòng, ta vịn lấy vai hắn vội vàng quát,

"Làm gì vậy, mau thả ta xuống! Chóng mặt!"

"Xin lỗi, ta quá vui mừng."

Sở Tĩnh Vận luống cuống đặt ta xuống, bộ dạng vui mừng như đứa trẻ. Hắn hai má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!