Chương 1: (Vô Đề)

Giới thiệu

Ta gả cho công tử ta không thích.

Không phải nói công tử có gì không tốt, chỉ là, ta không quen biết chàng.

Cũng không thể nói hoàn toàn không quen biết, danh hào Ngũ hoàng tử Hiền vương

- Sở Tĩnh Vận ở Tân An thành vẫn là vang danh lừng lẫy, chỉ là đối với ta mà nói vị này là nhân vật lớn trong truyền thuyết, ta chưa từng gặp qua người thật sống sờ sờ, có thể chạy nhảy thở được.

Cũng trong truyền thuyết, Sở Tĩnh Vận còn có một bạch nguyệt quang yêu sâu đậm mà không được.

Cho nên ta biết, công tử cũng không thích ta.

Thật là trùng hợp làm sao!

1

Ngày đại hôn, ta bị lôi dậy từ sớm để trang điểm chải chuốt. Hôn sự của Hiền vương chính phi long trọng lại náo nhiệt, ta còn may mắn được vào cung khấu bái hoàng đế, cảm thấy mình cũng khá oai phong.

Kỳ thực hôn sự này cũng không phải nhất định phải thực hiện, chỉ là hoàng thượng ban thưởng quá hậu hĩnh, ta nhất thời bị tiền tài làm mờ mắt mà gật đầu, tuy rằng sau khi hồi phủ có chút hối hận, nhưng nhìn thấy số vàng bạc châu báu kia vẫn nghiến răng nghiến lợi kiên trì đến khi bái đường thành thân, vào động phòng.

Người c.h.ế. t vì tiền mà!

Tuy ta không thích Sở Tĩnh Vận nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta tận hưởng niềm vui kết hôn, dù sao

"gả cho vương gia làm chính thê" loại chuyện này cả đời chắc cũng chỉ có một lần, đợi đám nha hoàn tỳ nữ lui xuống, ta liền vén khăn voan ngồi vào bàn, từ trong n.g.ự. c móc ra quyển thoại bản giấu cả nửa ngày vừa ăn vừa xem, mãi đến khi bà mối vào thắp đèn, ta và bà ấy bốn mắt nhìn nhau.

"Chờ ta một chút, ta còn hai dòng nữa là hết chương này rồi."

"Vương phi dùng gì mà đốt nến vậy?"

Bà mối nhìn ta từ trong n.g.ự. c lấy ra hỏa thạch, khóe miệng bà ấy khẽ giật giật, sải bước đến đưa ma trảo về phía ta.

"Không... Đợi đã... Đừng!"

Ta trơ mắt nhìn bà ấy tịch thu hết một đống đồ linh tinh trong lòng ta, trước khi đi, bà mối thở dài,

"Vương gia sắp đến rồi, Vương phi còn bao lâu nữa mới xem xong?"Cho ta một khắc chuẩn bị!

Ta hăng hái phấn chấn, lần nữa vùi đầu vào thoại bản.

Sở Tĩnh Vận bước vào mang theo mùi rượu nồng nặc, ta đội khăn voan, nghiêm chỉnh ngồi trên giường, nhưng đợi mãi vẫn không thấy chàng có động tĩnh gì.

Nghĩ cứ tiếp tục thế này cũng không phải đạo lắm, ta hắng giọng, tốt bụng nhắc nhở:

"Chắc cưới chính thê huynh cũng chỉ có một lần này thôi, ít ra cũng nên trải nghiệm hết các trình tự chứ, bằng không về già hồi tưởng lại sẽ thấy tiếc lắm!"

Sở Tĩnh Vận vẫn không nói gì, nhưng lần này ta nghe thấy tiếng bước chân chàng, tiếp đó là cây cân gạt lên khăn voan, hai chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt.

Khác với tưởng tượng của ta, Sở Tĩnh Vận tuy mùi rượu đầy người nhưng thần sắc bình tĩnh, một đôi mắt đào hoa long lanh sóng nước, khóe miệng còn mang theo ý cười ôn nhu lễ độ.

Đẹp trai!

Ta tán thưởng từ tận đáy lòng, rồi nhảy xuống giường, kéo chàng cùng ăn bánh phu thê, uống rượu giao bôi, còn hầu hạ chàng thay y phục, rửa mặt, an ổn nằm trên giường.

Xong xuôi tất cả, ta vui vẻ tháo bỏ phượng quan châu báu nặng trịch trên đầu, cởi bỏ hỉ phục nặng đến mấy cân trên người, lại tẩy đi lớp trang điểm dày cộp trên mặt, sau đó mới nhẹ nhõm cầm chăn quay lại ngồi bên chiếc bàn thấp tiếp tục cắn hạt dưa xem thoại bản.

"Nàng đang làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!