Chương 5: Phe Phái

Ngọc Chi xốc váy dày sụ ngồi xuống ghế, nhìn Tú Văn phản chiếu qua gương đồng đi tới. Nàng bê một chậu nước rồi mỉm cười nhìn cô.

-Tiểu thư về rồi ạ?

-Về một chút rồi lại phải đi học rồi.

Cô gỡ trâm cài trên tóc, Tú Văn vội giúp cô. Ngọc Chi hiếu kì nghiêng đầu.

-Trước đây, mối quan hệ giữa ta và Thái tử, Vũ Đức vương Hoán Vũ vương là như thế nào?

Tú Văn vẫn nguyên nụ cười đáng yêu, nhìn chủ tử.

-Tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên cùng lúc với các vị vương gia, dĩ nhiên là có phần thân thiết rồi.

Bọn họ đều trạc tuổi cô, một bên là hoàng thân quốc thích, một bên là con gái đại thần, chắc là có học chung, có đến những yến tiệc chung.

-Nhưng ý chị là, bọn họ trước đây đối với chị như thế nào?

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, tay vẫn chải lại tóc cho Ngọc Chi.

-Trước đây, tiểu thư thân với Thái tử lắm, hay đi theo người. Còn Hoán Vũ vương, Vũ Đức vương trước nay không có quá thân với người đâu.

Cô gật gù. Vậy mà sao, cô lại có cảm giác thân quen với Long Tự và Thừa Tuấn, còn với Thái tử càng giống một người xa lạ, lần đầu gặp gỡ.Thừa Tuấn vừa bước đến Tàng kinh các đã thấy Long Tự ngồi trên thành cao. Hoán Vũ vương cười khẽ rồi nhảy phịch xuống trước mặt anh trai.

-Bệ hạ đang lo phản quân của Hà tướng quân, Vũ Đức vương muốn đến nghiên cứu binh pháp sao, giúp người giải ưu?

Thừa Tuấn hít một hơi rồi chắp tay ra sau lưng, nheo mắt nhìn Long Tự.

-Sao? Bây giờ ta đi đâu làm gì phải thông báo cho em trai mình hay sao?

-Ta quan tâm một chút, chẳng lẽ lại thất lễ với anh rồi?

Thừa Tuấn ngước nhìn em trai, mới đó đã cao lớn nhường này.

-Ngươi về kinh lúc nào?

-Mấy tháng không gặp, Vũ Đức vương xem ra đã có thêm nhiều kế hoạch rồi?

Thừa Tuấn cười khẩy, rồi y tiến đến gần Long Tự, hạ giọng nói.

-Đừng tưởng ta không biết ngươi xin bệ hạ đi tuần biên ải với Chân Lạp để làm gì. Long Tự, ta có hai thứ nhất định phải lấy lại từ tay Thái tử.

Nói rồi, Thừa Tuấn đi vụt qua vai Long Tự. Hoán Vũ vương nghiến răng nhìn theo. Phải, sáu tháng ở biên ải lùng sục đến mọi ngóc ngách, vẫn là không biết mấy ngàn quân đó rốt cuộc đang ở đâu.Nắng chiều rũ trên vườn kiều mạch, nhẹ nhàng thanh thoát. Ngọc Chi tựa đầu vào cột tiểu đình đang lộng gió, tay ghì quyển sách đọc dở. Không làm được thơ thưởng hoa, cô bị bắt ở đây học thuộc thơ giáo huấn. Cả ngày gặp hết Thừa Tuấn rồi đến Thái tử, may mà cô không bị ai bắt gặp. 

Những chuyện chốn cung đình, vốn dĩ càng dây dưa với ít người càng tốt. Chỉ cần kết thúc tám tháng học lễ này, cô sẽ cao chạy xa bay, không lưu lại gì với hoàng cung này nữa.

-Sao thế? Cô lại bị phạt có đúng không?

Nghe chất giọng mỉa mai đó, cô không cần nhìn cũng biết là ai rồi. Long Tự đứng bên ngoài chống tay trên thành tiểu đình nhìn cô. Rồi y tựa trên thành phi qua, ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế gỗ dài, ánh mắt sáng rỡ mà hất cằm nói với cô.

-Ta có nghe qua Thuỵ Thượng cung báo cáo với mẫu hậu ta tình hình học tập của các tiểu thư, cô lại đứng chót nữa rồi à?

Đứng chót thật à? Ngọc Chi hơi mím môi, cô quay phắt sang y mà nhếch mắt.

-Mỗi lần gặp anh là y như rằng không có việc gì tốt đẹp.

-Này! Ta là thấy cô gặp khó khăn nên muốn đến giúp cô đấy chứ!

Cô ngồi bó gối, hướng mắt ra nơi vườn hoa. Long Tự thấy cô co ro, vội gỡ bỏ áo choàng khoác lên người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!