Ngọc Chi thất thần, cô gỡ trâm bạc trên tóc, nâng niu nhìn kỉ vật của y tặng cô năm nào.
-Tá Quốc Tiên hậu từng nói với ta, lấy tấm chồng, chứ đâu phải là tìm nơi dựa dẫm. Sau này ta ở lại Hoa Lư mới hiểu ra, thì ra khoảng đời trước ta chỉ luôn dựa dẫm vào Tiên đế mà thôi. Cô hơn ta và Tiên hậu ở chỗ, người cùng tương tri tương ngộ chính là đấng trượng phu của mình.
Cô ôm lấy chén trà, nước mắt lăn xuống gò má.
-Long Tự hay bệ hạ đều là những kẻ si tình, triều đại này, vốn dĩ đã quá nhiều kẻ si tình rồi. Sau này, họ sẽ có cách vượt qua mà sống tiếp, sống làm những nam nhân lòng lạnh tanh, như vậy, mới có thể bình thiên hạ.
Cô khẽ rung rinh hàng mi, trong lòng đau đớn lắm. Khi nghĩ mai đây, Long Tự sẽ trở thành người ra sao? Y còn trẻ, vẫn còn cả cuộc đời dài phía sau. Cô hi vọng, y không si tình đến hết đời này...
-Long Tự là một chàng trai tốt. Nó từ nhỏ tính tình vui vẻ, lại không màng hư vinh, chỉ một lòng giúp đỡ anh trai đăng cơ. Đến hôm nay, cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện của mình.
-Sau này, xin Thái hậu hãy bảo bọc hai người họ. Xin hãy che chở cho cháu ruột của người.
Cô gằn giọng, trân trân nhìn bà, rồi lặng lẽ bên chén trà lên môi. Lần đầu tiên, cô thấy trà của Đại Cồ Việt gắt đến nhường này, như xé toạc cổ họng cô, bùng lên tiềm thức của cô tê dại. Lúc này, cô lại nghe rõ nhịp tim của mình, như vọng về từ thiên thu.
-Đương nhiên, ta nhất định sẽ bảo vệ hai cha con nó bình an.
Nói rồi, bà đi lại, cầm chiếc trâm hoa mai lên rồi gài vào tóc Ngọc Chi. Lúc này bà mới mỉm cười, tự hào nhìn con dâu nhà họ Lê, cũng dũng cảm và hi sinh không khác gì đấng nam nhi của triều đại đã cũ.
Nhìn Ngọc Chi rời khỏi căn phòng, bà mới ngồi phịch xuống, ôm mặt mà nức nở. Ở cái tuổi này rồi, bà lần đầu nức nở thành tiếng.
-Ta xin lỗi, Chí Trung. Vì nhà Lý, ta không thể chu toàn hạnh phúc cho người nhà họ Lê.
__________________
Long Tự quay lưng, y đã nghe tiếng bước chân Ngọc Chi. Công Ngũ thấy mẹ liền với người về phía cô. Y lao đến ôm chầm lấy cô, Công Ngũ ở giữa hai người, tiếng cười giòn tan. Long Tự rơi nước mắt nhìn cô, y lau giọt lệ vừa lăn xuống má cô, quặn lòng.
-Ta đưa nàng về.
Y suốt cả đêm qua thức đợi trước cung, cả ngày hôm nay đứng nắng trước cung, sắc mặt tái đi, như vừa trở về từ trận chinh chiến năm ấy.
Cô cố ngăn không để mình khóc, mỉm cười trìu mến nhìn y rồi lắc đầu.
-Chúng ta đừng về phủ nữa được không? Hay là, chúng ta về Hoa Lư đi.
-Được, được. Nàng muốn đi đâu, ta đều sẽ đưa nàng đi.
Cả hai nước mắt lưng tròng, âu yếm nhìn nhau rồi dắt tay nhau rời khỏi hoàng thành sâu rộng, để lại phía sau ngói đỏ tường vàng, để lại bao ân oán, yêu hận, mà rời đi.
Đức Chính chắp tay sau lưng, đứng trên đài cao nhìn ba người họ lặng lẽ rời khỏi hoàng thành.
***
Vua ngước mắt nhìn, đã thấy Long Tự bước vào, cung kính hành đại lễ với y. Đức Chính rời khỏi thư án, đi xuống nhìn em trai rồi lặng lẽ thở dài, vỗ lên cánh tay em.
-Đi cùng ta ra ngoài tản bộ.
Cả hai đi dọc hành lang dài rộng, nhìn xuống sân rồng bao la. Nơi cách đây không lâu đã xảy ra Tam vương chi loạn, khiến Vũ Đức Vương mãi mãi không trở về. Vua thở dài, lặng nhìn ra từng ngóc ngách hoàng thành mà nói. Tà long bào vẫn từ đời này sang đời khác tung bay.
-Em nhất định phải đi sao?
Long Tự gật đầu, y quay sang chắp tay.
-Thần đệ một lòng phò tá người lên ngôi, nay nghiệp lớn đã thành, bản thân cũng không còn vướng bận gì với Thăng Long này nữa. Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần đệ ra đi.
Vua ngước đôi mắt ngập ánh dương nhưng lại u buồn.
-Từ lúc nào, giữa chúng ta đã có khoảng cách xa như thế. Từ lúc nào, em đã không còn vướng bận gì với Thăng Long này? Long Tự, năm xưa chẳng phải chính em nói, em sẽ luôn phò trợ trẫm hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!