Chương 32: Hậu Cung

Linh Hiển Thái hậu hừ lạnh, nhìn dáng vẻ chẳng ra một nữ nhân hậu cung kia. Bà phất ống tay áo thêu phượng, đi về phía Vương hoàng hậu.

-Ta vốn dĩ định phế nhà ngươi, đày đi khuất mắt. Nhưng xét cho nhà ngươi chỉ vừa được sắc phong chưa đến hai tháng, cha ngươi đã được phong tới chức Phụ quốc thượng tướng, phò trợ hai đời vua, nên tha cho ngươi.

-Thần thiếp cảm tạ Thái hậu nhân từ.

Nàng ta nức nở, nhưng Đức Chính không cam tâm. Y nhìn về phía Ngọc Chi, cô đã phải chịu uỷ khuất ra sao. Lỡ như Long Tự có biết, làm sao y dám nhìn mặt em trai.

-Đừng cảm tạ ta vội. Vị trí hoàng hậu ta có thể giữ cho ngươi, nhưng xử tội ngươi ra sao, hãy để hoàng đế quyết định đi.

Đức Chính ngước mắt nhìn mẫu hậu. Bà đang rèn cho y ý chí sắt đá, đối với hậu cung nghiêm khắc để sau này còn bình thiên hạ.

-Bệ hạ, thần thiếp có lỗi, nguyện chép phạt ngàn lần nữ tắc để chuộc tội.

Vua rút bàn tay mình khỏi tay nàng đang siết lấy, lạnh tanh.

-Nàng sang dập đầu tạ lỗi với Hoán Vũ vương phi đi.

Ngọc Chi nhìn y, rồi nhìn Vương Ngọc Hiền miễn cưỡng quay sang, cúi đầu nhẹ một cái.

-Ta tạ lỗi với chị.

-Tạ lỗi thành tâm vào! Dập đầu sát đất mà cáo mọi lỗi lầm với vương phi cho trẫm!

Y gầm lên, khiến cả Thái hậu giật mình. Ngọc Chi biết, Đức Chính đang muốn giành lại công bằng cho cô.

-Bệ hạ, tôi không cần...

-Mau làm ngay!

Vương Ngọc Hiền nức nở dập đầu trước Ngọc Chi.

-Chị, em xin lỗi, là em tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện mới gây ra sự tình đó. Em mong chị tha thứ cho em.

-Tha thứ?

Đức Chính cười hắt. Y chỉ tay về phía Ngọc Hiền.

-Nếu nàng đã tuổi nhỏ không hiểu chuyện như vậy, nàng hãy đóng cửa điện sám hối, không có lệnh của trẫm mãi mãi không được ra ngoài! Nàng hãy dùng khoảng thời gian đó mà học cách hiểu chuyện hơn đi!

Ngọc Hiền ập đến nắm chặt tay y, nàng mếu máo lắc mạnh đầu.

-Đừng mà bệ hạ...

Y hất tung tay nàng, đi ra xa. Thái hậu liền hất cằm, bảo cung nữ Trinh Nhi đó lôi Ngọc Hiền ra.

Lúc này, cả ngự điện chỉ còn ba người. Thái hậu đi đến chỗ Ngọc Chi, đưa tay lên vết đỏ trên trán cô.

-Cô ra sau lánh đi một chút, lát nữa sẽ có người đưa cô đến cung của ta trị thương.

-Tôi không về nhà được sao?

Ánh mắt bà se sắt.

-Không được.

Đợi Ngọc Chi lầm lũi đi khỏi rồi, Đức Chính mới ngồi phịch xuống long sàng, hai tay ôm mặt.

-Vừa mới lên ngôi đã gây chuyện thị phi như thế, con thực quá mềm yếu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!