Mấy hôm nay cô bị nóng trong người, Long Tự lại chạy khắp nơi để tìm những thức uống mát về cho cô. Ngọc Chi nằm trên võng dưới hiên, nhìn tán cây xanh mướt.
-Anh về rồi đấy à?
Nhìn Long Tự mồ hôi nhễ nhại, y lấy một lát thanh long đưa cho cô.
-Nàng ăn thử đi, đây là loại trái cây Chiêm Thành có buôn bán ở vùng biên giới.
Cô còn chưa thử loại trái cây này hay sao.
-Nhìn anh kìa, ướt mồ hôi cả rồi. Cẩn thận kẻo cảm.
Y cười vui vẻ, đặt tay lên bụng cô.
-Sau này, con trai chúng ta sẽ tên là gì nhỉ?
-Sao anh biết là con trai?
Y ôm lấy cô, sủng nịnh hôn lên trán cô.
-Nếu là con gái, ta sợ sẽ san sẻ tình yêu của mình với nữ nhân khác ngoài nàng lắm. Tốt nhất vẫn nên là con trai, để hai tên nam nhân này cùng yêu nàng.
Cô phì cười. Lí do gì thế này.
-Vậy anh đã định đặt tên gì cho con rồi?
-Ta định đặt là, Lý Chí Trung.
Ngọc Chi thẫn thờ. Cô bất giác ngước lên nhìn y.
-Có phải rất hay không?
''''
-Ngọc Chi, đến đây.
Cô đến gần tảng đá nơi Tá Quốc hoàng hậu ngồi, nhìn theo mắt bà ra xa xăm. Long Tự đi vào trong lấy áo choàng rồi.
-Con có biết, Lê Long Đĩnh, còn có tên là Lê Chí Trung không?
Cô làm sao biết được. Chỉ thấy đôi mắt bà nhắc đến cái tên này, lấp lánh vô vàn.
-Chàng luôn muốn gia đình của mình gọi mình bằng cái tên này. Con, phải ghi nhớ cho rõ. Sau này ta không còn, Lập Giáo hoàng hậu không còn, trên thế gian nhất định phải còn người nhớ.
''''
-Không thích.
Cô ôm ngang người y.
-Sao thế? Chí Trung, ý chí trung kiên, nghe hay lắm mà.
-Em không thích.
Cô bật khóc. Không hiểu vì sao lại oà lên nức nở.
Tá Quốc hoàng hậu từng nói, vua Lê chỉ muốn những người thân gọi mình bằng cái tên ấy. Nay ông trên trời, chắc đã nghe được con trai nhắc đến cái tên mà lịch sử bỏ quên của mình rồi.
Mười tám năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!