Chương 28: Hiểu Lầm

Đến năm nay, Thái Tổ hoàng đế giống như đèn đã cạn dầu, ông yếu đi. Hôm nay là gia yến hoàng thất, cả hoàng cung đều trang hoàng lộng lẫy. Từ ngày Tá Quốc hoàng hậu cưỡi hạc về trời, hậu cung của vua cũng chẳng còn nữ nhân nào có thể gặp được vua, trừ Lập Giáo hoàng hậu. Dẫu sao, người cũng là người vợ kết tóc của vua.

Ngọc Chi nhấc váy ngồi xuống chỗ, nhìn nét mặt không vui của Long Tự. Từ ngày biết mình không phải con ruột của bệ hạ, từng buổi yến tiệc họp mặt hoàng thân, y luôn cảm thấy đau đáu trong lòng. Cô nắm bàn tay to lớn của y rồi mỉm cười.

Vua cố gượng nói vài câu chúc mừng, nhưng giọng nói ngắt quãng, hơi thở vô lực. Cô biết, thời gian của Lý Thái Tổ không còn nhiều nữa. Người luôn đau thương quá độ kể từ lúc Tá Quốc hoàng hậu không còn, đến giờ mới có ba tháng, vẫn chưa thể vượt qua. Bệ hạ như vậy, có phải chú Tuấn cũng sẽ như vậy không?

-Nhìn sắc mặt của Hoán Vũ vương phi không khoẻ. Có phải là ốm rồi không?

Bỗng Lập Giáo hoàng hậu lên tiếng, cả thiên điện đều hướng về phía cô. Ngọc Chi liền cúi đầu.

-Hồi hoàng hậu, dạo này thân thể con không khoẻ, về đêm đau nhức khó ngủ nên sắc mặt sa sút, xin nương nương thứ lỗi.

Đoàn Mai Hoa lúc này mới đặt chén trà xuống, dồn sự chú ý về phía mình. Nàng ta cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Ngọc Chi.

-Có phải là Hoán Vũ vương phi đã có tin vui rồi không?

Cả thiên điện bỗng xì xào bàn tán. Có người nói nặng lời, Ngọc Chi cắn răng nhìn xuống bàn.

-Mẫu hậu vừa mới mất mà đã có con, thật không ra thể thống gì.

Long Tự siết chặt bàn tay cô, cười nhìn xuống mọi người.

-Mẫu hậu vừa mới mất, ta và Ngọc Chi dĩ nhiên đều thủ đạo hiếu của kẻ làm con. Nếu thật sự vương phi hoài thai, có thể là đã có từ trước.

Lập Giáo hoàng hậu nhìn chàng thanh niên với đôi mắt nâu ấy ra sức bảo vệ nữ nhân mình yêu, bà đưa tay ra hiệu cho vời thái y.

Vị thái y già chậm rãi bắt mạch cho Ngọc Chi, cô căng thẳng nhìn ông. Thật ra có thai ở tuổi còn nhỏ như vậy, cô thật sự không muốn.

-Hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu, quả thật mạch tượng của Hoán Vũ vương phi là hỉ mạch. Mạch vẫn còn yếu, có thể là chưa đến hai tháng.

Cô cau mày. Chưa đến hai tháng? Cô nhìn Long Tự, y càng bần thần hơn.

-Đúng là bọn trẻ, chẳng biết lễ giáo gì.

-Hoán Vũ vương từ nhỏ được Tá Quốc tiên hậu bao che, làm đủ chuyện ngông cuồng, giờ thì hay rồi!

Y nhìn cô, cả hai đều biết từ lúc mẫu hậu qua đời, họ còn không ở chung một phòng.

-Không đúng...

Cô lắc đầu. Y càng siết chặt tay mình nắm trên tay cô.

-Xin bệ hạ minh giám, cho vời thái y khác đến để trả lại sự trong sạch cho Vương phi.

Long Tự cúi dập đầu.

Thừa Tuấn nhìn vẻ cuống cuồng của Ngọc Chi. Y cũng ngầm quan sát hết thảy những người có mặt ở đây. Nhất định có mưu tính gì đó. Ở lâu trong cái hoàng cung này, y đã biết đây là mở đầu cho một kịch bản mưu tính hậu cung.

-Thái y, xin ngài chẩn đoán lại có được không? Nếu chưa đến tuần 12 thai kì mà đã bắt đầu triệu chứng đau nhức người, lại còn khó chịu dạ dày, có phải sớm quá không?

-Vương gia, vương phi, xin đừng nghi ngờ y thuật của thần. Thần phụng sự bệ hạ đã gần hai mươi năm, sao có thể nhầm lẫn được.

Long Tự nắm lấy bàn tay cô, y lắc đầu. Cô cau mày nhìn y. Không đúng, nhất định có kẻ mua chuộc viên thái y này!

-Bệ hạ, chuyện này đích thân con sẽ điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai hãm hại nàng.

-Sao vương gia lại sốt sắng bao che cho thê tử của mình như vậy?

Đoàn Mai Hoa bỗng lên tiếng, khiến Đức Chính phải quay phắt sang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!