Chương 27: Toan Tính

Sau cơn mưa dai dẳng đêm qua, trời hôm nay ráo hoảnh. Dưới hiên nhà có hai nữ nhân y phục thướt tha, đẹp như một giấc mộng.

Ngọc Chi ngồi cạnh Thái tử phi, lần đầu tiên cô được đối diện với vị mẫu nghi tương lai này. Nàng ôm Nhật Tôn, lắc lư trong vòng tay nhỏ. Cậu bé vui vẻ cầm món đồ chơi vải, đôi mắt sáng như cha nó.

-Em nhìn xem, thằng bé đeo chiếc kiềng có phải rất đáng yêu không?

Cô mỉm cười nhìn đứa nhỏ nũng nịu nằm trong lòng mẹ. Mai đây, chính là Lý Thánh Tông uy chấn Đại Việt rồi.

-Vương tôn thật giống cha như đúc, cặp chân mày lại giống với chị quá.

Như Yến cười hiền, nắm lấy bàn tay Ngọc Chi. Một lúc thì nhũ mẫu đến dắt vương tôn đi, để lại hai chị em ngồi giữa trước khoảnh sân lộng gió.

-Có lẽ mùa mưa cũng đi qua rồi. Mấy ngày này, em ở phủ có quen không?

Ngoại trừ việc Đoàn Mai Hoa hay đến gây sự ra, cô cũng chẳng khó khăn gì để thích ứng cuộc sống ở đây.

-Em đến đây đã làm phiền chị rồi.

-Nào có, trượng phu của chúng ta lâm trận. Long Tự không yên tâm mới nhờ chị chăm sóc cho em. Long Tự từ nhỏ đã ở bên cạnh điện hạ bầu bạn sớm hôm, ta nếu làm được gì liền làm giúp em ấy.

Nghe đến đây, Ngọc Chi hơi trầm tư, rồi cô đánh bạo hỏi một lần.

-Chuyện là, Trắc phi, từng quen biết Long Tự sao?

Như Yến chỉ nhìn cô im lìm, rồi một chốc sau mới gật đầu.

-Có phải em luôn thắc mắc, vì sao Mai Hoa luôn đối đầu với em không?

Cô gật đầu, nhìn Như Yến nhẹ nhàng thả bàn tay cô, ánh mắt nàng ngước ra xa, thở dài.

-Mai Hoa, vốn là từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh các hoàng tử, công chúa. Nhà họ Đoàn có quan hệ rất tốt với bệ hạ, thường được cất nhắc vào các vị trí quan trọng, cho nên con cháu cũng được đặc cách học cùng các vương gia. Ngày đó, Mai Hoa vốn rất thích Long Tự, thường hay chạy chơi cùng vương gia khắp ngự uyển. Năm tháng qua đi, cả hai đều trưởng thành. Lần đó, trong một lần chạy chơi lễ hội, em và Mai Hoa cùng chơi đánh đu, nhưng cánh đu lỏng, cả hai cùng ngã xuống.

Cô cau mày nhìn Thái tử phi, siết chặt bàn tay.

-Long Tự đã lao đến đón lấy em đáp đất, cả Vũ Đức vương Lý Thừa Tuấn cũng dùng thân mình đỡ cho hai người không đâm xuống đất. Nhưng không ai đến đỡ Mai Hoa cả. Lần đó em ấy, tay phải băng bó nửa năm trời, thái y nói cả đời này không thể gảy đàn được nữa.

Ngọc Chi thở dài nhìn Như Yến.

-Lúc đó, em ấy không chỉ bị thương ở tay, mà còn ở trong lòng nữa.

Cô lắc đầu khẽ, lòng nặng nề khó tả.

-Vậy sau đó, nàng ta lại nhất định phải trở thành Thái tử Trắc phi?

Như Yến trầm mặc, nhấc chén trà nhả khói.

-Năm đó, Mai Hoa hận em, hận Long Tự. Em ấy thà buông bỏ đoạn tình cảm với Long Tự, nhất định tranh vị trí bên cạnh Thái tử. Đến bây giờ vẫn là đạt được nguyện vọng rồi... Thái tử lại...

Cô biết Như Yến muốn nói điều gì, liền cười khẽ. Cô lắc đầu mà nắm lấy bàn tay Thái tử phi.

-Thái tử không đặt em trong lòng đâu. Chị đừng lo.

Nàng ngước đôi mắt khắc khoải.

-Trượng phu của ta để ai trong lòng, chẳng lẽ ta không hay?

-Chị, điện hạ chỉ là, có một người theo đuổi mình bất chấp qua năm tháng, bỗng một ngày người đó thay đổi, điện hạ thấy tiếc mà thôi.

Như Yến đau lòng. Tiếc sao? Có lẽ điện hạ đã luôn nuối tiếc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!